Chương 7
Hè đến, một buổi tối Mai Ly thấy André đang ngồi salon đọc báo ở nhà trên, vì từ ngày hai người chửi nhau, Mai Ly không còn qua phòng của André nữa. Nàng có phòng riêng để che dấu bà Mẹ, xem như Mai Ly chỉ làm quản gia nhà chàng thôi, nhưng bà ta biết hết chuyện, vì dưới nhà có cơ sở kế toán cho những chưởng khế (notaire) toàn nước Bỉ, có tất cả trên dưới khoảng ba chục nhân viên, còn André thì đi làm mấy hãng ở bên Pháp.
Mai Ly gõ cửa bước vào salon nói :
- Xin lỗi, em làm phiền anh, vì em việc muốn nói với anh.
André bỏ mắt kiếng xuống nhìn Mai Ly, chàng hỏi :
- Có chuyện quan trọng mà em chễm chệ dữ vậy ?
Mai Ly từ tốn nói :
- Hai mươi lăm tây này, em dọn nhà về Paris.
André nhìn Mai Ly một cái nhìn tự đắc, rồi nói :
- Em dám trở về Paris ? Anh không tin !
Mai Ly xin lỗi André, nàng đứng dậy về phòng lấy giấy tờ, nàng trở lại thảy lên bàn và nói :
- Xin anh cứ đọc, các thủ tục em đã lo xong hết rồi kia.
André lấy lật ra đọc mà hai tay chàng run run, và hỏi :
- Em bỏ anh thật à ?
- Không. Em không bỏ anh. Anh đuổi mẹ con em là đúng hơn.
Giọng nói của André hơi yếu ớt :
- Thỉnh thoảng em trở qua đây chớ ?
- Nếu anh muốn.
André sực nhớ còn mấy dạ tiệc có mời cả Mai Ly, chàng hỏi :
- Em biết còn ba chỗ người ta mời tụi mình dự tiệc, em nhớ trở qua đi với anh nhé !
Mai Ly ngán ngược mấy chuyện ấy, nàng trả lời :
- Thì anh cáo lỗi dùm em.
- Em không còn thương anh sao ?
- Anh hỏi em, xin anh trả lời dùm luôn đi.
André đành im lặng để cho Mai Ly dọn nhà. Nàng vẫn còn chủ quyền chiếc xe du lịch BMW 520 màu trắng mà André đã mua tặng cho nàng hồi mới về nhà chàng. Vì thế mà Mẹ chàng ganh ghét với Mai Ly kinh khủng. Chiếc xe Mai Ly sử dụng thêm một tháng, sau đó là nàng lái trở qua Bỉ và sang tên trả lại cho André. Tiếng đồn là Mai Ly ở Lâu Đài bên Bỉ, vì có bạn bè qua chơi vào những hè và rất nhiều nghệ sĩ như: Hùng Cường, Hương Lan, Quốc Anh và một số bạn bè... Có một vài lần những nghệ sĩ đó sau khi hát ở Bruxelles hoặc Liège là Mai Ly đến rước họ về nhà tha hồ ăn nhậu. Gần ba mùa hè và hai mùa đông ở Bỉ. Sầu não đau thương, đấu lý, đấu trí. Ôi ! Thật là mệt mỏi cho Mai Ly.
- Xin lỗi, em làm phiền anh, vì em việc muốn nói với anh.
André bỏ mắt kiếng xuống nhìn Mai Ly, chàng hỏi :
- Có chuyện quan trọng mà em chễm chệ dữ vậy ?
Mai Ly từ tốn nói :
- Hai mươi lăm tây này, em dọn nhà về Paris.
André nhìn Mai Ly một cái nhìn tự đắc, rồi nói :
- Em dám trở về Paris ? Anh không tin !
Mai Ly xin lỗi André, nàng đứng dậy về phòng lấy giấy tờ, nàng trở lại thảy lên bàn và nói :
- Xin anh cứ đọc, các thủ tục em đã lo xong hết rồi kia.
André lấy lật ra đọc mà hai tay chàng run run, và hỏi :
- Em bỏ anh thật à ?
- Không. Em không bỏ anh. Anh đuổi mẹ con em là đúng hơn.
Giọng nói của André hơi yếu ớt :
- Thỉnh thoảng em trở qua đây chớ ?
- Nếu anh muốn.
André sực nhớ còn mấy dạ tiệc có mời cả Mai Ly, chàng hỏi :
- Em biết còn ba chỗ người ta mời tụi mình dự tiệc, em nhớ trở qua đi với anh nhé !
Mai Ly ngán ngược mấy chuyện ấy, nàng trả lời :
- Thì anh cáo lỗi dùm em.
- Em không còn thương anh sao ?
- Anh hỏi em, xin anh trả lời dùm luôn đi.
André đành im lặng để cho Mai Ly dọn nhà. Nàng vẫn còn chủ quyền chiếc xe du lịch BMW 520 màu trắng mà André đã mua tặng cho nàng hồi mới về nhà chàng. Vì thế mà Mẹ chàng ganh ghét với Mai Ly kinh khủng. Chiếc xe Mai Ly sử dụng thêm một tháng, sau đó là nàng lái trở qua Bỉ và sang tên trả lại cho André. Tiếng đồn là Mai Ly ở Lâu Đài bên Bỉ, vì có bạn bè qua chơi vào những hè và rất nhiều nghệ sĩ như: Hùng Cường, Hương Lan, Quốc Anh và một số bạn bè... Có một vài lần những nghệ sĩ đó sau khi hát ở Bruxelles hoặc Liège là Mai Ly đến rước họ về nhà tha hồ ăn nhậu. Gần ba mùa hè và hai mùa đông ở Bỉ. Sầu não đau thương, đấu lý, đấu trí. Ôi ! Thật là mệt mỏi cho Mai Ly.
*
Trở về Paris, sống với số tiền cung cấp của Jean-Jacques cho hai con cỡ ba ngàn quan cũng tạm sống. Mai Ly chán ngán cảnh đi làm đêm, nàng đi xin việc làm thâu ngân viên, bán hàng v. v... Nhưng những lá thơ nàng viết để xin việc. Thơ trở về đều là : Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi rất tiếc là đã đủ người...v. v. Dạo ấy, vào mùa hè 1982 ở Việt Nam "Thuyền Nhân" vượt biển lên cao điểm. Còn gia đình của Mai Ly thì kêu cầu cứu, từ cây kim, sợi chỉ, thuốc men, vải sồ v.v... Làm tâm hồn của nàng quặn thắt.
Tại Paris, đàn ông, con trai Pháp-Việt, Mai Ly cũng quen biết rất nhiều. Nàng thường đi chơi chung. Nhưng họ nghĩ Mai Ly giàu có. Bởi họ nhìn nàng qua lối ăn diện bề ngoài, đối với người đồng hương nàng rất kín đáo, giữ gìn phong cách, không đùa cợt lã lơi. Đôi khi nàng có để ý và chỉ yêu thầm, cũng có lần nàng bị sa ngã. Nhưng bởi thành kiến của những người đàn ông Việt Nam, hễ "rờ"được đàn bà con gái có chồng Tây, Mỹ thì họ lại bán rao một cách không ngượng miệng. Nhưng Mai Ly rất hãnh diện, vì nàng chưa có một ông "khách" nào là người Việt Nam cả. Nàng hay nói đùa đùa với mấy ông ưa nàng : "Ao nhà nước vẫn còn trong, mấy anh khuấy cỡ nào cũng không đục đâu. Hơn nữa, em chỉ mê đàn bà, con gái đẹp thôi. Hãy xem em như bạn trai đi, để mình nhập bọn ăn nhậu cho vui đời". Vì vậy mà Mai Ly có thêm cái tên là Jean-Claude.
Tại Paris, đàn ông, con trai Pháp-Việt, Mai Ly cũng quen biết rất nhiều. Nàng thường đi chơi chung. Nhưng họ nghĩ Mai Ly giàu có. Bởi họ nhìn nàng qua lối ăn diện bề ngoài, đối với người đồng hương nàng rất kín đáo, giữ gìn phong cách, không đùa cợt lã lơi. Đôi khi nàng có để ý và chỉ yêu thầm, cũng có lần nàng bị sa ngã. Nhưng bởi thành kiến của những người đàn ông Việt Nam, hễ "rờ"được đàn bà con gái có chồng Tây, Mỹ thì họ lại bán rao một cách không ngượng miệng. Nhưng Mai Ly rất hãnh diện, vì nàng chưa có một ông "khách" nào là người Việt Nam cả. Nàng hay nói đùa đùa với mấy ông ưa nàng : "Ao nhà nước vẫn còn trong, mấy anh khuấy cỡ nào cũng không đục đâu. Hơn nữa, em chỉ mê đàn bà, con gái đẹp thôi. Hãy xem em như bạn trai đi, để mình nhập bọn ăn nhậu cho vui đời". Vì vậy mà Mai Ly có thêm cái tên là Jean-Claude.
Qua bao nhiêu tháng tìm việc không được. Mai Ly rất cần tiền, và lòng cô đơn trống lạnh, mà bướm ong thì nườm nượp la cà muốn nhào vô nàng. Rồi một đêm thanh vắng tâm hồn của Mai Ly nghe buồn khổ, thương cho thân phận mình và những người thân yêu. Nàng sực nhớ tới cabaret, nàng nghĩ : "Trở lại ‘’Rừng Đêm’’ của Paris cho xong, nơi đó tha hồ mà lựa, đi làm có lương, uống nước có tiền, gọi ăn cũng có tiền, còn vấn đề khao khát tình thì mình có quyền lựa chọn."
Mai Ly hơi tin dị đoan khi trở lại "Rừng Đêm". Nàng xem lịch, lựa được ngày tốt để đi xin việc. Đi đến "Lucky-Luck", bây giờ đã đổi chủ và đổi tên mới là "L’Admiral". Đến nơi nàng gặp lại bạn đồng nghiệp, một nhóm taxi từng dẫn khách, họ reo mừng, vui vẻ. Ông chủ mới vừa thấy Mai Ly là ông rất bằng lòng. Ông tươi cười nhận nàng làm việc liền. Kỳ này Mai Ly quyết dạ làm có nhiều tiền để gởi tiền về cho Mẹ và gia đình giòng họ ở Việt Nam. Và cũng muốn đổi nhà lớn hơn. Vì các con của nàng đã lớn, phải cần mỗi đứa mỗi phòng.
Mai Ly như cánh hoa đang đà nở hết cỡ, nàng đã ba mươi bảy tuổi mà khách và ông chủ ngỡ là hai mươi lăm tuổi thôi. Khi biên giấy tờ khai cho Mai Ly, ông chủ rất ngạc nhiên, ông hỏi :
- Có thật tuổi của cô không ?
- Thật chứ. Vì tuổi người Việt Nam thì ông phải cộng thêm mười tuổi nữa.
Mai Ly gặp may được ông bà chủ thương mến đến đỗi các đồng nghiệp ganh tị với nàng, Có một lần các cô đồng nghiệp, họ hùa nhau đón đường muốn rạch nát mặt nàng. Nhưng cũng may, nhờ đám tài xế taxi ra oai anh hùng hâm dọa tụi kia.
Nhưng với mấy dân "Anh-Chị" và nhóm taxi, Mai Ly phải đóng kịch, nàng giả vờ như nàng là loại bệnh "đồng tình luyến ái" để ngăn cản những người muốn tán tỉnh nàng. Mai Ly nói là nàng chỉ mê đàn bà, con gái thôi. Thỉnh thoảng tối chúa nhật nàng nghỉ làm để đi nhậu chung với họ. Mai Ly không để họ bao, mà nàng sòng phẳng trả qua trả lại như bạn trai. Từ mấy chú lính chìm, lính nổi và những tay anh chị bự thứ thiệt ở khu "Champs-Élysées", Mai Ly thường đi ăn nhậu chung với họ. Nàng dựng một bức bình phong kiên cố với họ, cứng mà mềm, mềm mà cứng, họ rất mến Mai Ly. Nàng luôn lòng dặn lòng : "Không nên si tình bậy với những người này là tiêu đời đấy nhé Mai Ly!"
Mai Ly cố gắng làm việc không dám nghỉ đến tình yêu, nàng nghĩ : "Hễ việc "âm dương" đòi hỏi thì mình lựa ông nào lịch sự biết quý trọng đời hoa thì mình đi chơi, vừa có tiền và vừa được giải quyết cái đôi lần đòi hỏi, bởi mình cũng là 'người ta' như ai".
Mai Ly nhớ lại "Truyện Kim-Vân-Kiều" của đại thi hào Nguyễn Du : "Thúy Kiều bán mình để cứu cha. Còn mình, với cái hương sắc nhạt màu này. Mình hái được ra tiền để tự cứu và cứu biết bao người đang trông cậy vào mình. Tại sao mình không đi làm mà để ong bướm đùa chơi lại còn rêu rao, nói xấu. Tội gì cho uổng đời hoa đang sắp tàn đây".
Có một vài vị nổi tiếng giàu có ở Việt Nam, nay vẫn còn khá giả tại Paris, họ thường gởi hoa tặng Mai Ly và đem quà bánh tặng cho các con nàng. Họ cố ý muốn "thử" cho biết cành hoa là lạ có tên " Mai Ly" này. Những người ấy đã quen với Mai Thu ở "Maxim’s" (Sàigòn) khi xưa. Họ nghĩ chắc Mai Ly "mười phương" không chừa phương nào. Nhưng họ thất vọng, có đôi khi Mai Ly nói đùa đùa với họ : Xin các anh cho em thương em một chút xíu đi, vì ngàn xưa đã có câu : "Làm đĩ chín phương cũng chừa một phương để lấy chồng. Nhưng riêng em thì không để lấy chồng, mà chỉ mong muốn nước ao nhà vẫn còn trong không bị vấn đục thôi. Vã lại, xác thân em nào có xứng đáng gì với các anh nữa đâu. Xin các anh tha cho em !"
May mắn hay nhờ ơn Trời, Phật hoặc tại bị gì đó? Nhờ thế mà Mai Ly chưa có một ông "khách" Việt Nam nào cả. Đó là quan niệm sống, tư tưởng riêng của nàng hiện tại thôi. Còn ở tương lai ai nào biết được ? Từ đó, họ xem Mai Ly như cô em gái. Nàng cũng từng yêu thầm vài bóng của người đồng hương, còn cái xác thì sợ quá. Vì Mai Ly tự biết mình không xứng đáng để trao tặng cái thân xác lấp đầy cát bụi, tro bùn này !