Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chương 2 - Mai Ly (tự truyện Việt Dương Nhân)

Chương 2

Trời rạng đông, hơn năm giờ sáng, gió thổi hiu hiu, sương khuya lành lạnh. Tới giờ nhóm chợ, những người buôn bán quảy gánh dóng, rau cải và nhiều loại súc vật như gà, vịt, heo con... Những tiếng kêu cờ lóc cờ lóc, cạp cạp, en éc. Còn mấy bà bán thức ăn sáng đang xắp xếp chén, dĩa, nồi, soong nghe rổn rảng. Họ bán sương xăm, sương xáo, chè, xôi, bánh, trái, cháo lòng, cơm tấm... Họ nói cười ồn ào với mấy ông bạn hàng.

Quang cảnh náo nhiệt như bầy ong vỡ tổ. Mai Ly vẫn nằm ngủ mê man, những tiếng ồn ào kia không hề đá động gì đến giấc ngủ của em.
Một ông trạc tuổi năm mươi, vóc người mập mập, đầu bịt khăn rằn, mặc quần xà lỏn đen, bụng lệ phệ, áo ngắn tay không gài nút. Ông đến gần Mai Ly quát lên :
- Ê, nhỏ ! Ý, thằng nhỏ hay con nhỏ vậy kìa ? Dậy mầy. Con nhà ai, sao mầy ngủ ở đây ? Dậy không ? Nếu không dậy tao sẽ chặt ra từng khúc bán chung với thịt bây giờ à !
Đó là tiếng la hét của chú Tư Thái, chủ của thớt thịt. Mai Ly giựt mình thức dậy đưa bàn tay lên dụi mắt, vừa sợ vừa nói :
- Dạ, dạ để con dậy chú ơi !
- Mau đi mầy !
- Dạ, con tuột xuống liền đây nè. Xin chú đừng chặt con tội nghiệp !
Chú Tư Thái nhìn Mai Ly rồi giựt mình chăm chú nhìn kỹ hơn. Sau vài phút, chú thấy Mai Ly quen quen... Tích tắc chú nhận ra ngay :
- À, há ! Tao biết mầy rồi !
- Chú đừng làm con sợ tội nghiệp con chú ơi !
- Mầy có phải là em Hai Hà, con chú Bộ Hùng, cháu nội ông Cả Hạnh, không vậy mậy ?
- Dạ, đúng.
- Trời ơi ! Sao mầy ngủ đây ?
Mai Ly gật đầu mà đôi mắt em rưng rưng, còn miệng mếu máo nói :
- Dạ, thưa chú Tư. Anh Hai con đuổi con đi hai đêm rồi !
- Hai đêm ! Vậy tối hôm qua mầy ngủ đâu ?
- Dạ, con ngủ với ba con.
- Hả ! Ngủ với ba mầy ? Trời đất ơi ! Con nhỏ nầy nó điên rồi ! Ba mầy đã chết từ lâu.
Chú Tư Thái đếm ngón tay và nói lảm nhảm : "Coi... nay là bao lâu... À, chú Bộ Hùng mất nay cũng được sáu bảy năm rồi, mà nó nói nó ngủ với ba nó coi có phải là điên không đây chớ ? "
- Không phải đâu chú Tư ơi ! Con ngủ kế bên mả ba con.
- Mầy không sợ ma hả ?
- Dạ, không. Vì có ba con mà.
Chú Tư Thái bắt đầu thấy tội nghiệp Mai Ly. Hai tay chú xắp thịt ra để treo lên từng hàng theo thứ tự mà chú lắc đầu thở ra, chú nhìn em và hỏi :
- Sao mầy không đến nhà mấy cô, chú mầy ? Thôi, để tao nhắn cô chú mầy ra đây rước mầy về nghe hôn ?
Chú lẩm bẩm : "Con nhà cũng khá giả, chớ có phải con ăn mày đâu mà kỳ cục như thế này !" Chú quay sang và tiếp :
- Mầy phải đi về nhà. Mầy không được đi lưu linh như vầy nghe hôn ?
- Không được đâu chú Tư ơi !
- Tại sao không ?
- Vì ở với chú thì có thím dâu. Còn ở cô lại có dượng rể. Thôi, khó lắm chú ơi ! Họ không có thương con đâu.
- Thiệt, cái con nhỏ này, đàng nào mầy cũng không chịu. Chớ mầy muốn gì. Rồi đây mầy sẽ ở đâu ?
- Dạ, con chẳng biết sẽ ở đâu ? Nhưng con phải đi...
- Đi đâu hả nhỏ ? Mầy còn con nít mà đi đâu, đi bậy bạ người ta bắt bán Nhà Số là tiêu đời à !
- Nhà Số là gì hả chú Tư ?
Chú Tư nói lớn tiếng như ra lệnh :
- Thôi, đừng hỏi lộn xộn. Mầy phải về nhà.
- Không. Con không về nhà đâu. Con đi. Con đi...
Mai Ly định chạy đi nhưng nghe bụng cào cấu, vì cả ngày hôm qua em chỉ lót dạ có hai trái chuối rục. Thấy chợ đã đông người, em liền hỏi nhanh chú Tư :
- Chú, chú. Chú có gì ăn cho con miếng, con đói bụng quá chú ơi !
- Hả ! Mầy đói à ! Nè, tao chia cho trái chuối.
Tư Thái thò tay bẻ trái chuối vứt xuống đất. Mai Ly tuy đói bụng nhưng thấy sự bố thí miệt khinh, lòng em bị chạm tự ái và tủi thân nên không thèm lượm lên ăn mà xách cái túi rút và ôm cặp táp bỏ đi thật nhanh.

Chợ buổi sáng đã đông người. Những chiếc nón lá nhô lên như một đám nấm lớn. Mai Ly len lén đi lòng vòng quanh chợ, em cố tránh người quen hoặc người nhà. Rồi vào một tiệm tạp hóa hỏi xin việc làm. Nhưng ở chợ Bình Chánh hầu hết ai ai cũng biết gia đình em, nên không ai dám mướn và cũng chẳng ai dám chứa chấp. Mãi đến trưa chợ thưa dần người ta quét rác, rửa chợ. Mai Ly đi lòng vòng, mắt nhìn vào đống rác xem coi còn gì có thể ăn được không. Nhưng em hoàn toàn thất vọng. Quá mỏi mệt vì đói khát, em đến góc chợ ngồi dựa lưng vào cột và thiếp đi. Chiều hôm đó, Mai Ly bị cảm nặng vì hai đêm em ngủ thiếu chăn chiếu.


Một người đàn bà trạc tuổi bốn mươi, có vóc dáng cao ráo, nước da trắng hồng, mặt mũi khá đẹp, tóc búi kiểu bánh tiêu, mặc chiếc áo dài phong đen nổi những đóa hoa bông bụp màu hồng rực rỡ, quần sa ten trắng, mang giày cao gót, trang điểm son phấn đơn sơ. Bà đến gần Mai Ly đưa tay rờ trán, vuốt tóc và gọi :

- Mai Ly ! Dậy đi con. Má đây nè !
Mai Ly mở mắt nhìn thấy mẹ, em ôm chầm mẹ và khóc nức nở, mẹ em cũng ứa lệ, bà bảo :
- Con lên Bình-Điền ở với má. Chớ con đừng đi lang thang như vầy nữa nha !
Mai Ly ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hỏi :
- Ông đó chết chưa ?
- Ông nào ?
- Ông chồng của má đó, ổng chết chưa ? Con ghét ổng lắm...
- Thôi, con đừng có nói bậy. Con đi với má nghe.
Bà Hùng cảm thấy không êm. Bà liền dụ em đường khác :
- Nè, con lên Bình Điền vài hôm rồi sau đó má đưa con lên nhà dì Ba ở chợ Bà Hom. Dì dượng Ba sẽ cho con đi học lại, dì dượng không có con, mà giàu có, dì dượng sẽ cưng con nhiều.
Bé Mai Ly nghe khoái tai, nên chịu đi. Bà Hùng dẫn Mai Ly qua tiệm thuốc Bắc mua thuốc cảm cho em uống và đưa qua tiệm hủ tiếu cho em ăn cháo. Sau đó, hai mẹ con bà Hùng đón xe đò lên Bình Điền.
Vào nhà, bà Hùng lật đật đem Mai Ly đi tắm thay đồ xong, bà liền đón xe đi lên chợ Bà Hom. Trên xe bà căn dặn Mai Ly :
- Con nhớ lễ phép và ngoan với dì dượng nghe con !
- Dạ, con nhớ. Dì dượng Ba sẽ cho con đi học lại phải không má ?
- Ờ.

Xe đã đến bến chợ Bà Hom, hai mẹ con Mai Ly đi đến một biệt thự khá đẹp vừa xây cất xong không lâu lắm. Bà Hùng đưa tay mở cổng vào trong sân vườn rộng có trồng đầy hoa kiểng, cây trái, như xoài, ổi, mít, dừa, hai cây trứng cá, một bụi mía Tây có nhiều cây đứng cây ngả, màu vàng rực, một hàng so đũa bên hông nhà, hai cây khế gần ao nuôi cá và thêm một khoảng đất trồng huệ trắng nằm kế bên đám vạn thọ vàng khè cùng mấy hàng cau tơ sau nhà.

Mai Ly nắm tay mẹ. Bà Hùng gọi :
- Chị Ba ! Anh Ba ! Có ở nhà không ? Em và bé Mai Ly đây nè !
Ông bà Hòa bước ra cửa, trên gương mặt rất vui vẻ niềm nở đón tiếp hai mẹ con bà Hùng. Vô nhà, tất cả ngồi trên bộ ván gỗ mun, bà Hòa hỏi bà Hùng :
- Cháu Mai ly năm nay bao nhiêu tuổi rồi em ?
- Dạ, nó được mười hai tuổi rồi, thưa chị !
Bà Hòa quay sang hỏi Mai Ly :
- Năm nay con học lớp mấy rồi ?
- Dạ, thưa dì. Con đang học lớp nhứt.
- Ờ, ở đây với dì dượng rồi kỳ nhập học tới này, dì sẽ cho con đi học trở lại .
Mai Ly nghe dì nói thế trong lòng phơi phới và đầy hy vọng. Ăn bữa cơm tối xong bà Hùng ở lại ngủ với Mai Ly một đêm. Đã từ lâu em không được ngủ chung với mẹ. Sáng hôm sau, thức dậy ăn điểm tâm, rồi ăn bữa cơm trưa xong, bà Hùng từ giã ra về.
Mai Ly ở lại rảo bước ra vườn xem mấy cây trái. Em nhìn ra ngoài cổng thì thấy một bé gái trạc tuổi minh. Em lấy làm lạ, vì con bé kia sao gương mặt hầm hầm mà còn mở cửa vào nhà một cách tự nhiên. Bé đến gần hỏi Mai Ly :
- Ê, chị kia ! Chị là ai. Làm gì ở đây ?
Mai Ly điềm nhiên trả lời :
- Tôi là cháu ruột của dì tôi, còn chị là ai mà vô đây vậy?
Bé kia không thèm trả lời mà bỏ vào nhà một cách phách lối và gọi :
- Ông ơi ! Bà ơi ! Có ai ở ngoài vườn mình đó ?
Ông bà Hòa nghe giọng gọi khó chịu của con bé. Bé là con nuôi của ông bà Hòa, nhưng em gọi ông bà Hòa bằng ông bà. Trong nhà bà Hòa hỏi ra :
- Cái gì đó con ? Con mới về đó hả ?
- Con hỏi ai ở ngoài vườn nhà mình kìa ?
- Ha, Mai Ly ! Con phải gọi bằng chị, vì nó lớn hơn con một tuổi, là cháu ruột của bà.
- Con biết rồi !
- Sao con biết ?
- Chỉ vừa nói với con .
- Nè con, Mai Ly ở đây cho con có bạn.
Bé Thúy có vẻ không bằng lòng, dậm chân mạnh và đi nhanh vô phòng. Mai Ly có linh tính dường như bé Thúy ganh với em, nên lòng nghe buồn buồn, lo lo, tự nhủ : "Thây kệ, đến đâu hay đến đó. Mình biết đi đâu nữa bây giờ ? Vì từ ngày má mình có chồng khác, tính đến nay đã hơn sáu năm. Mình cứ ôm cặp táp và xách cái túi rút đi lòng vòng nhà này tới nhà nọ, hết cô đến chú, chỗ nào thân mình cũng bị đọa đày và mắng nhiếc. Không lẽ cuộc đời mình cứ bị xui hoài hay sao ?"
Mai Ly tủi cho thân phận, đôi mắt rưng rưng và lòng buồn vô hạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét