Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chương kết - Mai Ly (tự truyện Việt Dương Nhân)

Chương kết

Hơn mười giờ đêm, bầu trời đêm nay cao và trong, mây xanh biếc, có đầy những vì sao lấp lánh cùng vầng trăng sáng lờ mờ hơi khuyết, có lẽ trăng mười tám ? Cảnh vật nên thơ huyền ảo. Nhưng trong lòng Mai Ly thì đen tối như trời giữa đêm ba mươi.
Xe đã đến trước cửa Snack-Bar Kim Cương. Trong Bar còn năm sáu ông khách người Mỹ đang mơn trớn, cợt vờn, cười giỡn rộn rã với các cô chiêu đãi viên, hòa nhập cùng tiếng nhạc nghe nhức cả đầu. Sự xô cửa vào :
- Xin các cô chỉnh tề, bà chủ về, hình như có kéo khách về nữa đó.
Bà Kim Cương, ông Thành An và Mai Ly cùng vào, bà Kim Cương đến chào mấy ông khách người Mỹ. Sau đó, bà gọi Sự :
- Sự ơi ! Đóng cửa tắt đèn đàng trước, không nhận khách nữa. Mai Ly ! Mời ông Thành An vào trong góc "salon" kia đi con.
Bà đến hỏi ông Thành An :
- Dạ, ông Thành An uống chi đây ?
- Dạ, uống cái gì cũng được... à, mà bà chủ có Champagne không?
- Có chớ. Lúc nào cũng có để dành riêng cho khách quý.
- Vậy, tốt quá ! Tốt quá ! Mời cô Mai Ly nhé. Gặp lại cô tôi vui lắm...
Mai Ly chưa bao giờ biết uống rượu. Đêm nay là lần đầu tiên em uống Champgne. Uống chưa hết một ly mà em đã thấy choáng váng mặt mày rồi. Ông Thành An thấy Mai Ly hơi say. Ông thừa cơ hội nắm tay em, ông tiến lần lên choàng qua vai. Bà Kim Cương giả vờ làm lơ. Trong Bar còn vài người khách và mấy cô chiêu đãi viên, chỉ có Suzan Trang và Marie Thu để ý bàn tán, xù xì, nhìn liếc, cười cười ở phía góc trong. Bà Kim Cương đến gần, nói :
- Hai cô kia ! Ở đây ngủ hay về ? Đứa nào muốn về thì về. Còn ở lại thì lên lầu ngủ đi. Dưới này để tôi lo nghe hôn !
Marie Thu đứng lên nói :
- Dạ, thưa bà. Còn hơi sớm, xin phép bà cho tụi con đi ra ăn cháo trắng hột vịt muối ở hẻm Phan Đình Phùng gần chợ Bàn Cờ. Chút nữa tụi con sẽ trở lại đây ngủ. Được không bà ?
- Ờ, đi đi để trễ.
Suzan Trang và Marie Thu đi nhanh ra lấy xích lô đạp đến hẻm Phan Đình Phùng. Vừa ngồi trên xích lô, hai cô nói về Mai Ly, Marie Thu thở dài :
- Chắc đêm nay con bé Mai Ly sẽ rơi vào tay khứa lão ấy rồi.
- Cái đó là cái chắc rồi, mầy khéo lo làm chi.
- Ờ, chờ xem ! Tao thấy con bé đó nó gàn lắm đấy, không dễ dàng như mầy nghĩ đâu.
- Tao với mầy đánh cá hôn ?
- Thôi, tao không thích cá con khỉ mốc gì ráo. Tới rồi, xuống ăn lẹ rồi về.

Mây đen phủ ngập cánh đồng
Làm sao nhìn thấy sắc hồng trời đêm !

Quang cảnh Snack-bar Kim Cương, khách đã về hết chỉ còn lại ông Thành An, Mai Ly và bà chủ. Trên gương mặt Mai Ly buồn lo đủ thứ. Ông Thành An hỏi :
- Cô Mai Ly có thích đi du lịch không ?
- Dạ, dạ đi đâu ?
- Đi Hồng Kông với tôi. Tôi sẽ lo cho cô tất cả.
Mai Ly nhìn bà chủ, như có ý hỏi : "Sao ông này mời con đi du lịch ở Hồng Kông ?"
Bà Kim Cương trả lời thay cho Mai Ly, bà nói :
- Mai Ly bằng lòng đi con, ông đây quý mến con lắm.
Mai Ly cảm thấy mệt mỏi và nghĩ tới chuyện mất tiền, cộng thêm hình bóng của Hoàng vẫn còn ẩn hiện trong trí óc em. Em từ từ đứng dậy, nói :
- Dạ, thưa bà. Xin phép bà cho con đi ngủ . Chào ông, và cám ơn ông có hảo ý.
Ông Thành An có vẻ lúng túng, nhưng không có cách nào giữ Mai Ly ở lại được. Ông nói :
- Chúc cô ngủ ngon.
Bà Kim Cương tiếp lời :
- Để cho Mai Ly đi ngủ. Còn ông Thành An ở lại thêm một chút nữa. Mình sẽ đàm chuyện làm ăn. Nếu có trễ cũng không sao, chú tài xế vẫn đợi ông mà.
Mai Ly lên phòng thảy cái ví tay, lột đôi giày, em buông mình xuống giường ôm chiếc gối, mà nước mắt ràn rụa tuôn ra. Dưới nhà còn ông Thành An và bà Kim Cương, ông Thành An mở lời :
- Bà chủ à ! Tôi thích cô Mai Ly lắm, làm sao bà giúp tôi ?
- Ông đừng lo, Mai Ly, nó hơi khó. Nhưng nếu nó khó mà ông được nó mới là quý chớ. Hơn nữa, Mai Ly chưa đủ mười tám tuổi. Từ từ tôi sẽ bẻ nó.
- Dạ, bà chủ có đầy kinh nghiệm mà. Vì tháng sau tôi sẽ trở lại Hồng Kông. Nếu bà chủ giúp được. Tôi sẽ đem cô Mai Ly đi cùng. Và tôi sẽ hậu tạ bà chủ...
Ông Thành An nói tới chỗ hậu tạ, trong lòng bà Kim Cương như bắt được vàng. Đôi mắt bà sáng lên và vui vẻ hơn, bà ta không để lỡ cơ hội, bà nói :
- Ông Thành An à ! Tôi biết ông là người giàu nhứt trong giới xuất nhập cảng, mà còn có nhà băng riêng nữa. Tôi xin đề nghị với ông chuyện nho nhỏ này, mong ông sẽ không từ chối !
- Dạ, dạ bà chủ cứ nói.
- Thật ra Mai Ly mới mười bảy tuổi. Nên trước khi nó đi với ông ra ngoại quốc, tôi sẽ lo giấy tờ thêm cho nó một tuổi để đúng luật. Vậy ông có thể giúp Mai Ly một số tiền không ?
- Dạ, được ! Dạ, được !... Mà bao nhiêu vậy bà chủ ?
- Khoảng năm chục ngàn đồng (50.000đồng) thôi.
- Dạ, được được. Vậy mai tôi bảo chú kế toán sẽ đem lại cho bà chủ. Bà chủ ráng giúp tôi nha.
- Lẽ đương nhiên, thành công ông đừng quên ơn tôi là đủ rồi.
- Dạ, cám ơn bà chủ trước, nếu thành công thì sau này tôi sẽ hậu tạ cho bà chủ rất to.
- Ông nhớ nghe.
- Nhớ chớ. Bây giờ tôi xin phép bà chủ tôi về. Tuần tới tôi sẽ mời bà chủ và cô Mai Ly đi dùng cơm nữa nhé.
Ông Thành An đứng dậy và mò mò trong túi áo "veste" lấy ra cái bao thư, ông nói :
- Tôi nhờ bà chủ trao lại cô Mai Ly cái này. Chào bà chủ tôi về.
Sau kh" mở bao thư ra, bên trong có mười ngàn đồng và một danh thiếp : "Cô Mai Ly, tôi gởi tặng cô chút quà, mong sẽ gặp lại cô. Tôi có rất nhiều cảm tình riêng với cô, và muốn cưới cô làm vợ". Bà Kim Cương thấy có được mười ngàn, bà ta mỉm cười, nói một mình: "À ha ! Keo này mình trúng mối lớn rồi, con bé Mai Ly bị mình móc lại hết tiền. Nay sẵn có số tiền của khứa Thành An, mình giả đò đền tiền nó bị mất, và tặng thêm cho nó một chút nữa là nó sẽ nghĩ mình thương nó thiệt và nghe lời mà chịu ưng lão Thành An. Kỳ này con chạy trời cũng không khỏi tay bà con ơi ! Thôi, đã khuya mình đi ngủ, ngày mai dậy rồi sẽ hay. Mình lại sắp có năm chục ngàn nữa". Lảm nhảm một mình bà ta lên phòng, trong lòng bà rất là vui sướng.

*
Trời đã sáng, mặt trời lên cao mấy sào. Đêm hôm qua Mai Ly thao thức, giấc ngủ chập chờn không rõ chuyện gì đã xẩy ra. Chẳng biết thật hay là ác mộng. Khi em lên phòng là em đã say mèm. Mai Ly nghĩ đến tiền mất hết, tình yêu thì chưa quên hẳn được. Em rất chán nản đi xuống lầu lo cho Út như thường lệ, rồi đưa Út đi học, em trở về gặp bà Vú đang nấu cơm, Vú hỏi :
- Mai Ly ! Sao mà con buồn hiu vậy ?
- Con chán đời quá vú ơi !
- Tối hôm qua con đi với bà chủ có vui không ? Bà chủ có lo gì cho con vụ tiền con bị mất không ?
- Dạ, có. Bà có an ủi con và bà sẽ tính lại cho con. Nhưng vui làm sao được mà vui Vú !
- Thôi, tại con hời hợt mất tiền thì đành chịu chớ đổ thừa ai bây giờ ?
Tuy bà Vú a tòng với chủ, nghe lời chủ làm chuyện bất lương, nhưng bà ta cũng thấy tội nghiệp và xót xa Mai Ly vô cùng. Nhưng phận tôi tớ, chủ sai đâu phải vâng lệnh, vì bà Vú đã làm ở đây cả chục năm nay. Chuyện của Mai Ly đâu phải là chuyện đầu tiên, mà đã xẩy ra tương tựa với mấy cô gái tơ trước đây. Bà Vú an ủi Mai Ly :
- Thật là con xui quá. Vú chẳng biết ai lấy bây giờ ?
- Tiền mất rồi Vú ơi ! Nghi ngờ tầm bậy mang tội chết. Con chỉ buồn là đã mấy tháng rồi con chưa về thăm má con.
- Thì con về thăm má con đi, Vú cho con mượn tiền đi xe.
- Không phải vậy, con về thăm má mà không có tiền cho má con thì con không về đâu. Tội nghiệp má con làm bánh cực lắm !
- Thì con về thăm đủ rồi. Tiền để khi khác, bộ má con giết con vì con không có tiền sao ?
- Thôi, đó là ý của con, Vú đừng tìm hiểu.
- Con thiệt à ! Sao con tự ái quá vậy ?
- Phải ! Kẻ xuống quá thấp thì tự ái càng dâng cao, những kẻ quá nghèo tiền, nhưng rất giàu tự ái, tự trọng đó Vú.
- Mà má con, con cũng vậy sao ?
- Bất cứ với ai trên cõi đời này Vú à !
Nói chuyện qua loa, ăn cơm xong. Mai Ly lên phòng mà lòng chán nản trầm tư suy nghĩ. Mai Ly lại có ý muốn tự tử. Nhưng em sợ rủi không chết thì sẽ khổ thân hơn. Em thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Trời đã xế chiều, Mai Ly đi xuống lầu định đi rước Út. Bà Kim Cương đã thức dậy, bà ta mở cửa ra đụng đầu Mai Ly, bà tươi cười nói :
- Mai Ly ! Con vô đây bà biểu.
- Dạ, thưa bà, tới giờ đi rước cậu Út.
- Vậy à !
Bà rống miệng gọi bà Vú :
- Vú ơi ! Vú làm gì đó ? Đi rước Út thế dùm Mai Ly nghe hôn ?
Có tiếng bà Vú :
- Dạ !
Bà Kim Cương kéo Mai Ly vô phòng, nói:
- Con ở đây đợi bà một chút. Bà làm toilette xong, bà có nhiều việc muốn nói với con.
Bà Kim Cương trở vô phòng, trên bàn có ly nước cam tươi Vú đã đem lên sẵn để đó, bà uống xong, và nói :
- Sao, tối hôm qua con có vui không ? Ông Thành An tử tế đàng hoàng quá phải không con ? Ông ta có nhiều cảm tình với con lắm đó. Và ông nhờ bà làm mai con cho ổng. Ổng muốn cưới con làm vợ. Chịu đi cho sướng một đời.
- Dạ, thưa bà. Con còn nhỏ nên chưa nghĩ gì đến chuyện chồng con, vã lại...
- Vã lại cái gì ? Con gái lớn mà được người ta muốn cưới làm vợ là hên lắm rồi.
- Dạ, con sợ lắm. Vì con muốn làm ở đây cho bà để con giúp má con, cho má con đỡ cực nhọc.
- Thì con ưng ông Thành An, con sẽ giàu có mà thừa sức lo cho má con.
- Nhưng con không thương ông ấy !
- Thương với không thương. Tiền, tiền là trên hết đó con !
Nói đến đây, bà Kim Cương giả đò đem lòng nhân đạo ra, bà nói :
- À, này. Ông Thành An có gởi quà biếu con nè. Và bà đền lại tiền con bị mất cắp, mở ra xem đi.
Mai Ly nói cám ơn bà Kim Cương, đồng thời mở bao thơ ra thấy có tiền, lòng em hơi mừng mừng. Em nghĩ : Mình có tiền về thăm má rồi. Bất chợt, Mai Ly lo lo, và nghĩ : Cha ! Chắc là ông Thành An với bà chủ mình, họ âm mưu gã bán mình gì đây. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Bây giờ mình có tiền, xin phép bà chủ cho mình nghỉ hai ngày về thăm má là được rồi !
*
Bà Kim Cương đã chiều ý cho Mai Ly nghỉ việc hai ngày. Ở nhà bà đã nhận năm chục ngàn của ông Thành An. Mai Ly về gặp mẹ vui vẻ. Em cũng ở lại ngủ với mẹ một đêm rồi đi. Nhưng lòng em không xóa được hình ảnh của Hoàng. Em không cưỡng được lòng, nên ghé lại tiệm gạo Tấn Phát. Mai Ly hy vọng được gặp mặt Hoàng.
Đến nơi, em chào ông bà Tấn, rồi đi thẳng xuống bếp. Em gặp ngay chị Út đang nấu cơm, chị vui vẻ gặp lại Mai Ly. Hỏi thăm qua lại. Rồi chị ta hiểu ngay tâm trạng của Mai Ly đến đây là mục đích cố ý tìm Hoàng. Chị Út đi lấy thư của Hoàng đã nhờ chị trao lại Mai Ly khi nào em trở qua đây. Vì Hoàng nghĩ, thế nào Mai Ly cũng trở lại. Lá thư của Hoàng đưa cho chị Út, cũng khoảng hai tháng qua rồi.
Mai Ly nhận lá thư mà lòng em hồi họp, không biết Hoàng nói gì trong đó. Em không yên lòng mà cũng không dám mở ra đọc liền, vì mắc cỡ. Mai Ly ra vẻ có việc gấp nên xin phép chị Út ra về. Lòng nửa vui, nửa hồi họp. Em đi bộ lên cầu "Chà Và", qua bên kia cầu phía tay trái có một quán nước, em vào gọi một ly nước cam tươi để đó, cầm lá thư mà hai tay em run run, rồi từ từ mở thư ra đọc :

"Xóm Củi, ngày... tháng... năm 196 ...
Mai Ly thương mến,
Anh biết. Mai Ly yêu anh, nhưng riêng anh, anh lúc nào cũng xem em như một đứa em gái nhỏ của anh mà thôi. Anh đã cưới vợ...
Chúc em được nhiều may mắn, và thành công trên mọi mặt.
Anh của em
Nguyễn Thanh Hoàng "

Tim đau nhói, lệ tuôn rơi
Tình yêu nay đã ra khơi xa vời
Mai Ly như kẻ chết ngồi
Lặng im mà tưởng đâu trời nổ tung.

Mai Ly chết cứng, nước mắt trào ra và tự trách : ''Tại sao mình đi tìm cái đau khổ thêm. Vì mấy tháng trước mình đã bệnh tương tư gần chết. Tưởng rằng đã quên được Hoàng. Nhưng mình không thể nào quên được. Hôm nay đã rõ ràng rồi. Mình còn mơ mộng hy vọng gì đến Hoàng nữa chứ ? Thật là ngu!''.
Mai Ly nhầu nát lá thư và trả tiền ly nước. Em đứng dậy ra về mà trong lòng nhứt quyết quên Hoàng. Về đến nhà bà chủ, em thất thểu lên phòng. Bà Kim Cương nghe Mai Ly vừa về. Bà bảo Vú gọi Mai Ly xuống phòng bà. Vừa gặp Mai Ly, bà tỏ vẻ vui mừng như thể bà thương nhớ em lắm vậy, bà hỏi :
- Sao, con về gặp má, chắc má con vui mừng lắm chứ ? Má con có khỏe không ?
- Dạ, cám ơn bà. Má con vẫn khỏe !
- Bữa nay bà có chuyện rất là quan trọng, bà muốn nói vớí con. Vậy con lên phòng thay đồ xong rồi chút nữa Vú dọn cơm, con xuống ăn cơm với bà...
Mai Ly ngồi ăn cơm chung với bà Kim Cương, bà ta săn sóc em như người khách quý. Mai Ly chẳng lấy làm lạ, vì em cũng hiểu ít nhiều về cái kiểu của bà Kim Cương. Nhưng em là phận tôi tớ nên phải tuân theo để cho có sự sống. Em cũng thừa hiểu là bà Kim Cương đã nhận quà rất hậu của ông Thành An. Em nghĩ rồi đây sẽ có chuyện, mà em chưa biết kiểu gì ?
Bữa cơm xong, bà vú dọn xuống. Mai Ly định trở lên phòng ngủ. Vì đầu óc em quá mỏi mệt về lá thư của Hoàng. Bà Kim Cương bảo :
- Con ở đây với bà... à này ! Tối mai ông Thành An muốn mời một mình con đi dùng cơm với ông ta.
- Bà không đi sao ?
- Ông ta muốn chỉ một mình con đi để ông tâm sự. Ông ta thương quý con lắm. Con chiều bà một lần nữa đi, ông ấy đã tặng con hai lần tiền khá quá mà !
- Vì tiền ! Tiền ! Được. Con nghe lời bà lần chót, và sẵn đó, con cám ơn ông ấy luôn.
Mai Ly lên phòng nằm suy nghĩ, thao thức rồi ngủ thiếp đi. Sáng dậy như hằng ngày. Trời đã xế trưa. Mai Ly phóng lên lầu ngồi suy nghĩ, tự hỏi : "Mình có nên đi ăn với lão Thành An không ? Nếu mình không đi, chắc bà chủ đuổi mình ?" Mai Ly lưỡng lự rồi cuối cùng em uể oải đứng dậy soạn áo quần. Em lấy chiếc áo dài màu xanh nước biển và quần sa ten trắng đi ủi lại ngay thẳng. Xong, em trở lên phòng đánh chút má hồng và thoa son lợt. Loay hoay thẫn thờ tâm trí, mà đã bảy giờ tối rồi. Em nghe có tiếng của bà Kim cương, hỏi Vú :
- Vú ơi ! Con Mai Ly đâu rồi ?
- Dạ, chắc còn ở trên phòng của nó !
Bà Kim Cương rống miệng lên lầu ba :
- Mai Ly ơi ! Sửa soạn xong chưa ? Xuống đây bà biểu.
- Dạ, con xuống liền.
Mai Ly vô phòng bà Kim Cương, vừa thấy em, bà nói:
- Lại đây coi. Bữa nay con diện đẹp dữ à ! Mấy cái áo dài đã cũ rồi. Hôm nào rảnh bà sẽ dẫn con đi sắm mấy cái khác.
- Dạ, con cám ơn bà. Đâu có cần gì, con ít khi mặc nên vẫn còn mới mà.
- Ờ, tại bà muốn con thay đổi. Thôi, tới giờ mình xuống dưới nhà. Ông Thành An cũng sắp đến đó con.
Bà Kim Cương vừa nói xong là có Sự chạy lên gõ cửa, nói :
- Dạ, thưa bà, có khách của bà đến.
Bà Kim Cương tươi cười nói :
- Thấy chưa, ông ta thật là đúng giờ. Nè Mai Ly ! Con ráng chiều ông ấy để mình không phụ lòng người ta nghe con.
Mai Ly nín thinh mà đi xuống nhà với bà Kim Cương. Bà ta đẩy Mai Ly băng nhanh qua đường, vì ông Thành An còn ngồi trong xe đợi nàng. Đêm nay ông ta lái xe một mình. Vừa thấy Mai Ly, ông ta xuống xe mở cửa cho em lên, và quay sang chào bà Kim Cương. Ông cho xe lăn bánh từ từ, hỏi Mai Ly :
- Cô Mai Ly thích ăn cơm gì ? Tàu, Tây, Nhựt hay Việt ?
- Tùy ông, tôi ăn gì cũng được.
- Vậy thì tôi đưa cô đến nhà hàng Bồng Lai, nơi đó có ca nhạc. Cô Mai Ly đến đó lần nào chưa ?
- Dạ, thưa chưa.
Ông Thành An phóng xe ra đường Lê Lợi tìm chỗ đậu xe xong. Ông dẫn Mai Ly lên nhà hàng. Quang cảnh khác lạ đối với Mai Ly. Đèn màu chớp chớp lờ mờ, vì còn sớm nên chưa có ca nhạc. Bồi bàn đưa ông Thành An và Mai Ly vào cái bàn bên trong. Có lẽ trong góc này đặc biệt dành riêng cho khách sang hoặc các ông lén vợ đi với đào.
Bữa cơm Việt lai Tàu, rất thịnh soạn. Ông gọi Champagne mà không cần hỏi Mai Ly. Mai Ly cũng nâng ly uống đại. Em hỏi chú bồi bàn :
- Chú, chú. Ở đây có nước cam tươi không chú ?
- Dạ, có. Cô... cô...
Ông Thành An cướp lời :
- Có Champgne đủ rồi, cô đây biết uống Champagne mà, đừng gọi nước cam người ta cười chết... !
Mai Ly hơi bất mãn, em nhủ : "Cái thằng cha này, muốn mình say hay sao cà. Mặc kệ, vì mình chịu đi ăn với lão, thì mình phải theo ý lão". Mai Ly thấy bực mình, em nâng ly Champagne ực ực một hơi cạn ly. Vài phút sau đầu óc em choáng váng. Em ráng gượng vừa ăn, vừa uống. Ông Thành An kéo ghế ngồi gần sát bên em. Mai Ly thấy khó chịu. Nhạc bắt đầu trổi lên. Tiếng đàn, tiếng hát, áp hết những tiếng nói cười của thực khách. Quang cảnh huyền ảo, thơ mộng. Họ dìu nhau ra sàn nhảy điệu Tango. Các cô vũ nữ mặc chiếc áo dài tha thướt cùng chiếc quần xòe mút sơ lin bay theo từng bước của các cô. Thật là giống như Bồng Lai Tiên Cảnh. Ông Thành An choàng tay qua vai Mai Ly và hỏi :
- Mai Ly nhảy với anh nhé !
Mai Ly nghe ông Thành An gọi mình bằng em. Em nhìn ông ta với ánh mắt ghét tận cùng, và nói hơi cộc :
- Tôi không biết nhảy.
- Dễ mà ! Ra đi, anh đưa cho em theo anh.
- Không được đâu. Tôi không biết nhảy, kỳ lắm !
- Nếu không thì thôi. Anh chiều ý em. Tại sao em cứ xưng với anh, bằng tôi hoài vậy ?
Mai Ly bực bội, hơn nữa em cũng hơi ngà say, với cá tánh gàn bướng, em bất cần, nên nói đại :
- Xin lỗi ông Thành An. Ông già rồi, tuổi của ông đáng cha tôi. Tôi đi ăn cơm với ông, vì ông đã giúp tôi hai lần tiền. Đêm nay, sẵn đây, tôi cám ơn ông rất nhiều về sự giúp đỡ đó. Bây giờ tôi muốn ông đưa tôi về. Nếu ông không đưa được thì tôi xin phép ông, tôi về một mình.

Ông Thành An thấy Mai Ly cương quyết. Ông ta sợ Mai Ly bỏ về trước, ông sẽ bị quê với những người xung quanh, nên ông gọi tính tiền và mau mau đứng dậy. Mai Ly và ông Thành An vừa ở trên nhà hàng Bồng Lai xuống đường. Ngoài trời sấm chớp, cơn mưa ồ ạt đổ xuống. Ông Thành An nghĩ có cơ hội giữ Mai Ly lại. Nhưng em ra ngoài đường đứng đợi ông ta. Tuy trời mưa, ông ta cũng chìu ý Mai Ly ra xe. Hai người đều ướt hết cả áo quần. Lên xe, ông Thành An chần chờ không cho nổ máy. Trời càng mưa to, gió mạnh, sấm chớp, tóe tung. Mai Ly vì hơi say và nước mưa thấm ướt tóc và ướt hết cả áo quần em. Em dựa người, ngả đầu trên ghế xe, vô tình chiếc áo dài vải mỏng bám sát vào thân mình, đưa bộ ngực căng tròn qua vải áo. Mai Ly không để ý. Bất chợt ông Thành An ôm em và hôn bừa lên. Mai Ly hết hồn đẩy ông ta ra, một tay em mò mở cửa xe. Cửa xe bật ra, em tung người chạy. Giày bóp em rớt hết mà em không biết gì cả. Mai Ly cứ đâm đầu chạy trong mưa, hay nói đúng hơn là cơn bão dữ dội. Mưa vẫn mưa ! Sấm chớp vẫn chớp ! Trời đêm đã về khuya, xe thưa và người cũng vắng bớt. Mai Ly chạy như một bóng ma. Mái tóc dài buông xõa, cộng thêm bộ đồ dài, tuy áo màu xanh nước biển nhưng về đêm nhìn như em mặc nguyên bộ đồ trắng. Mai Ly cứ chạy. Rồi em mệt đừ vì có uống chút rượu Champagne, lại cộng thêm mưa gió lạnh. Mai Ly ngã quỵ bên lề đường Thủ Đô Sàigòn trong cơn mưa gió nửa đêm khuya vào mùa thu năm 19..../.

Còn tiếp quyển II
(Viêt xong tại tư gia Nguyễn Ngọc H. 16ème étage, Tour Mantou, Paris 13ème đêm đông 1/1990)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét