Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chương 6 - Mai Ly II (phỏng theo đời Việt Dương Nhân)

 Chương 6


"Tình Yêu Tuổi Đôi Mươi"


Tháng sáu, đầu mùa mưa. Đêm nay bầu trời đang chuyển mưa, mây xám kéo giăng giăng hơi nóng vẫn còn oi bức. Đã hơn mười giờ đêm nên ngoài đường xe cộ và người cũng thưa vắng bớt...
Quang cảnh "Prince-bar" đang đông nghẹt khách, tiếng nhạc "Rock" kích động vang dội ầm ầm. Ở một góc "comptoire" có một cậu khách Mỹ gương mặt đẹp trai và còn non èo, ngồi nghiêm trang uống bia. vì quá trẻ, nên không có cô tiếp viên nào đến tiếp. Mai Ly nhìn cậu, rồi từ từ tiến tới :
- Chào anh !
- Hé lô ! Chào cô !
- Xin lỗi, anh có chờ ai không ?
- Không. Mời cô ngồi.
Cậu trai đứng lên nhường ghế cho Mai Ly, nói tiếp :
- Mời cô uống với tôi một ly.
- Cám ơn anh, nhưng tôi được uống nước gì ?
- Ô ! Thì nước trà" Sàigòn tea ". Tại sao cô hỏi tôi thế ?
- Dạ, vì ở đây có hai thứ cho "gái " uống.
- Nước trà, thì tôi biết rồi, còn nước gì nữa ?
- Whisky-Coke.
- Thế à ! Bao nhiêu một ly ?
- Mắc gấp mười lần nước trà Sàigòn.
- Xin lỗi cô, tôi không đủ tiền.
Mai Ly đưa ánh mắt như gợi tình, mỉm cười :
- Không sao. Tại vì em làm việc, bắt buộc em phải hỏi anh như thế. Chớ anh cho em uống là tốt rồi.
Ly nước trà nhỏ tí ti, nếu uống thật thì chỉ hớp một cái là cạn. Nhưng Mai Ly cụng ly và nếm môi rồi để ly xuống, hỏi :
- Anh đến đây bao lâu rồi ?
- Được gần một tháng.
- Chắc anh làm việc tại Sàigòn ?
- Vâng. Hiện tôi làm trong Tòa Đại Sứ Mỹ.
- Thời hạn của anh ở đây được bao lâu ?
- Tôi bị động viên một năm.
- Thế à ! Mà anh làm chức gì trong ấy ? Anh tên chi ? Còn em là Mai Ly.
- Mai Ly ! Hân hạnh được biết tên cô. Tôi tên Denny. À, tôi chỉ là nhân viên kiểm soát cho Visa thôi.
- Vậy à ! Chừng nào em đi Mỹ sẽ nhờ anh giúp, đừng bác bỏ hồ sơ của em nhé !
- Lẽ đương nhiên là không. Ờ, mà cô định đi Mỹ hả ?
- Dạ, chưa đâu. Chừng nào có tiền hoặc có ông Mỹ nào cưới em, em mới đi được chớ.
- Trẻ đẹp như cô, chắc nhiều người đòi cưới cô lắm phải không ?
Đôi mắt Mai Ly chợt buông rũ đượm nét u buồn, nàng nghe lòng xao xuyến, tâm tư biến chuyển như đang chìm trong giấc mộng yêu đương, nhìn Denny :
- Không. Anh Denny à ! Có ai yêu em đâu mà cưới.
- Sao cô buồn và bi quan quá vậy ?
- Dạ, không phải em bi quan, mà chỉ buồn cho số phận hẩm hiu của đời em. Vì em làm cái nghề này phải chấp nhận những sự nhục nhã vào thân.
- Nghề nào cũng là nghề. Cô mang mặc cảm chi vậy ? Riêng cá nhân tôi thì không quan trọng.
- Thật à ! Anh không khinh em chớ ?
- Bằng chứng là tôi đang đứng cạnh bên cô. Tôi muốn mời cô đi dùng cơm với tôi vào cuối tuần này, có được không ?
- Anh mời em đi ăn cơm ?
- Vâng ! Cô có rảnh cuối tuần này không ?
- Anh cho phép em trả lời tối mai được không ?
- Được.
Denny và Mai Ly trò chuyện khá lâu mà ly nước vẫn chưa cạn. Chú bồi và bà chủ để ý, Mai Ly liền hỏi :
- Anh dùng bia thêm không ?
- Không. Tôi uống đủ rồi, tôi mời cô một ly nữa.
- Cám ơn anh.
- Mời cô, và nhờ cô gọi tính tiền, tôi phải về, vì trời cũng khuya rồi.
Mai Ly lúng túng, nàng không muốn Denny ra về. Mới hơn mười giờ đêm. Bar thì đóng cửa mười một giờ rưỡi. Mai Ly bạo gan hỏi :
- Sao anh về sớm vậy ? Ờ, anh ở đâu, anh có xe không ?
- Vì sáng tôi phải đi làm sớm. Hiện tôi ở đường Kỳ Đồng. Tôi đi bằng xe Honda.
- Vậy, chút nữa em nhờ anh đưa về được không ?
- Nhà cô ở đâu ?
- Nhà em ở đường Nguyễn Công Trứ, Quận Nhì.
- Mới qua Sàigòn, tôi chưa thuộc đường. Thôi, để hôm khác, vì đêm nay trễ rồi.
Mai Ly hơi buồn và lòng hơi tức tức, vì bị Denny từ chối. Nhưng nàng cũng gượng cười, và nói :
- Vậy, hẹn anh khi khác hén !
- Có thể cuối tuần mình gặp nhau ? Xin chào Mai Ly và chúc cô ngủ ngon.
- Không. Hẹn anh tối mai ở đây !
- O.K. ! Chào cô tôi về .


Thế rồi Mai Ly đợi chờ đêm này qua đêm khác mà chẳng thấy bóng hình Denny đâu. Mai Ly bỏ ba bốn mối hẹn, cố ý đi làm để mong gặp lại Denny. Nhưng nàng thất vọng. Sau đó, nàng tiếp tục làm ba đêm trong tuần.
Vào một đêm cuối tuần, Mai Ly đi ăn cơm khách về ghé ngang Prince-bar chơi. Vừa bước vào, nàng thấy Denny đang ngồi với một cô đồng nghiệp. Mai Ly nghe tim mình đập mạnh, máu ghen nổi dậy. Nàng nhìn Denny, rồi từ từ bước lại, cố ý để coi Denny có nhận ra nàng không. Nhưng Denny vẫn thản nhiên nói chuyện với cô kia. Vì tình hay vì tự ái, kiêu ngạo ? Mai Ly đến hỏi :
- Xin lỗi cả hai người ! Còn anh, anh có phải Denny Hof... không ?
Cả hai bất chợt nhìn Mai Ly. Denny nhìn Mai Ly rồi sang nhìn cô kia. Chàng ta chẳng biết ai là Mai Ly thật, Mai Ly giả. Vì hai cô khá giống nhau.
Kim Cúc, cô gái mới vào làm việc nơi đây, gương mặt lại hao hao giống Mai Ly nên Denny lầm. Nhưng tại vì Kim Cúc tự nhận mình là Mai Ly. Trên cõi đời này, sự mua bán nào cũng tranh dành khách, và muốn thâu đoạt tất cả quyền lợi nên thường hay mạo nhận. Kim Cúc nhận mình là Mai Ly với một khách qua đường.
Trong lòng Mai Ly nổi cơn "thường tình nhi nữ", nàng hỏi lại Denny:
- Denny ! Bây giờ tôi hỏi anh. Anh nhìn kỹ xem ai là Mai Ly thật ?
Denny nắm tay Mai Ly lại và nói :
- Chính cô là Mai Ly thật, tôi đã gặp cô mười đêm trước. Nhưng sao cô này nói láo, dám mạo nhận là Mai Ly ?
Bắt buộc Kim Cúc phải miễn cưỡng đứng lên, với vẻ mặt sượng sùng, hầm hầm và nói :
- Xin lỗi chị.
Nói xong, Kim Cúc bỏ đi chỗ khác. Mai Ly tự biết mình đang gây thù, chuốc oán rồi. Nhưng vì tự ái và cộng thêm tiếng sét ái tình. Nên Mai Ly phải làm cho thắng cuộc. Nàng biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay, vì giữa hai cô gái với một ông khách. Phần đông, cô nào cũng có kẻ hộ vệ đàng sau. Còn riêng Mai Ly thì chẳng có dựa vào ai cả. Em bèn hỏi Denny :
- Đêm nay, em nhờ anh đưa về được không ?
- Được. Vì ngày mai là ngày chủ nhật nên tôi không có đi làm.
- Vậy, em đến nhà anh được chứ ?
- A ! Nhà tôi thì hơi khó !
- Vậy thì anh về nhà em.
- Cũng được. Đúng ra, tôi không được vắng mặt ở nhà, vì lệnh của Tòa Đại Sứ rất nghiêm khắc.
- Vì sao ?
- Vì tôi là nhân viên của chính phủ Mỹ.
- Không sao đâu, chỗ em ở rất là an ninh. Ờ, tại vì sao em không đến nhà anh được ?
- Tôi ở trong một Building đặc biệt, có lính Mỹ gác và không có quyền đưa ‘’gái’’ về đó.
Mai Ly à Denny n ói chuyện qua lại, thì Minh Thẹo bước vô. Kim Cúc ra tiếp, họ nói chuyện mà cứ nhìn Mai Ly. Mai Ly hiểu liền. Minh Thẹo có thể là bồ hay dân anh chị đỡ đầu của Kim Cúc. Mai Ly thấy không ổn, em đứng dậy đến chào bà chủ ra về, và nói nhỏ với Denny ra đợi nàng ở góc đường, gần khách sạn Caravel. Denny gọi bồi tính tiền, chàng ra xe. Chiếc Moto hiệu "Honda 750cc" rồ máy nghe rầm trời. Năm phút sau, Mai Ly ra gặp Denny :
- Denny, xin anh đưa em về nhà anh an toàn hơn. Nếu không, có thể em sẽ gặp chuyện không hay.
Denny lưỡng lự... rồi chàng cho xe trực chỉ về đường Kỳ Đồng. May quá, chú lính gác dễ chịu cho Mai Ly vô nhà cùng với Denny.
Denny và Mai Ly lên phòng, tắm rửa thay đồ xong... Hai người yêu nhau suốt đêm. Sáng hôm sau là ngày chủ nhật hai người chỉ dậy ăn uống xong, và tiếp tục yêu đương. Vì đồng trang lứa nên họ "say tình".
Qua sáng thứ hai, Denny mệt đừ, chàng phải điện thoại vô sở để cáo bệnh. Chiều thứ hai Mai Ly phải về nhà thay quần áo. Hơn nữa, vì nàng có hẹn "khách" thường xuyên. Denny đưa Mai Ly lên nhà, và hỏi :
- Mai Ly ! Em sống một mình trong căn phòng này à ?
- Đúng vậy.
- Em không có ai thật à ?
- Có... Nhưng... không !
- Tại sao vậy ?
- Thôi, xin anh đừng hỏi thêm.
- Anh muốn biết, nhưng nếu em không nói thì thôi.
- Denny à ! Mình hãy xem như bạn, hoặc hơn bạn một chút, vì em rất có nhiều tình cảm đối với anh.
- Anh cũng thế.
- Vậy chúng mình sẽ gặp nhau vào những ngày cuối tuần có được không anh ?
- Được. Anh hiểu rồi, vì em còn phải đi làm.
- Gần như vậy đó anh à !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét