Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chương 4 - Mai Ly II (tự truyện Việt Dương Nhân)

Chương 4


Sau đó, Mai Ly được ông Cò đưa về nhà bà Kim Cương để lấy đồ đạc, quần áo. Còn tiền làm việc thì bà Kim Cương không phát cho em. Mai Ly rất tinh ranh, sẵn nhờ ông Cò đưa đi, vì em sợ bà Kim Cương sẽ hành hung. Em nói nhỏ với ông Cò :
- Dạ, bác làm ơn đưa dùm con ra Ngã Sáu Sàigòn.
- Để làm gì ?
- Dạ, con có nhà người thân ở đó.
- Ờ, cũng được. Cháu đợi bác một chút để bác nói chuyện riêng với bà Kim Cương rồi bác đưa đi.
Ông Cò ra dấu với bà Kim Cương lên lầu với ông. Bà Kim Cương và ông Cò đi lên lầu, vào phòng khách, ông cắt nghĩa và nói :
- Bà nên tha con bé đó đi. Vì nó liều mạng lắm, bà khó mà làm áp lực được nó, một khi nó không có ăn cắp. Xin bà thông cảm dùm tôi.
- Thiệt là tức. Tôi già đầu mà làm không lại con ranh con này !
- Và bà cũng cho nó lấy đồ đạc.
- Chớ tôi giữ mấy thứ đó làm cái gì ?

Bởi bà Kim Cương dàn cảnh với ông Cò làm áp lực Mai Ly, để em sợ mà kêu bà ta cầu cứu, và có thể sau đó sẽ ưng thuận theo ý bà. Nhưng ông Cò sợ rắc rối vì sự phao vu, rủi Mai Ly liều mạng là mệt cho ông... Nên sau đó ông Cò đưa Mai Ly đến Ngã Sáu Sàigòn, em chỉ ông quẹo qua đường Ngô Tùng Châu hẻm bảy mươi bốn (74). Mai Ly chỉ đại mấy cái vi la bên trong. Ông Cò tin và nghĩ là em nói thật, ông thả em xuống. Mai Ly thoát nạn lòng mừng.
Mai Ly xuống xe chờ xe ông Cò mất dạng. Em liền vào tiệm cơm "Phước Thành" ăn một dĩa cơm sườn nướng, ăn xong em đứng dậy đến chào ông bà chủ, em hỏi bà Phước Thành :
- Măn, măn khỏe hả măn ?
- Ờ, ờ... Sao tôi thấy cô quen quen ?
- Dạ, hồi năm trước con ở bên hẻm với chị Marie-Thu. "Măn" không còn nhớ con sao ?
- Mèn đét ơi ! Mai Ly đây hả ? Mới đây mà cô thay đổi dữ quá. Ờ, măn nhớ rồi. Mà cô đi đâu xách va li vậy ?
Nét mặt Mai Ly hơi buồn buồn, em nói :
- Dạ, con đến đây nhờ măn hỏi ông chủ nhà bên hẻm, coi còn phòng cho con mướn được không ?
- Trời ơi ! Cô không có chỗ ở à ?
- Dạ, thưa không.
- Được mà, chắc ổng còn phòng trống. Cô cứ qua bễn hỏi đi, nói là ở bên này gởi cô qua.
- Dạ, con cảm ơn 'măn' nhiều. Măn cho con gởi va li lại đây, có gì chút nữa con sẽ trở lại lấy nghe măn !
- Ờ được.
Mai Ly liền chạy qua hỏi ông chủ nhà. Ông cho em mướn liền. Mai Ly mừng quá, trở lại tiệm cơm lấy va li và cảm ơn ông bà "Phước Thành", rồi băng qua đường.
Ông chủ nhà dẫn Mai Ly lên gác cây ọp ẹp, mở cửa phòng và đưa chìa khóa cho em. Căn phòng nhỏ xíu, chỉ để một cái giường, không chiếu, mền gì cả. Mai Ly để chiếc va li đó, liền chạy đi mua một chiếc chiếu, cái mền và một cái gối. Bấy giờ căn phòng đó như là giang san của Mai Ly. Cũng may là bà Kim Cương không lục xét, nên tiền và đồng hồ của Larry tặng còn. Tiền ấy em mua sắm và hằng ngày ăn cơm bên tiệm "Phước Thành".

Trời khuya một bóng chơi vơi
Trở về gác trọ xót đời hồng nhan.

Mấy ngày Mai Ly lo trang hoàng căn phòng trọ. Chung quanh, có năm sáu phòng, hầu hết là những anh chị sinh viên học đủ mọi ngành; y, dược, luật... Lúc nào Mai Ly cũng lễ phép, hòa nhã với mọi người chung quanh, hàng xóm.
Mai Ly đi xin làm chiêu đãi viên ở một Snack-bar nhỏ. Chiều chiều sửa soạn đi, khuya khuya lại về. Những người hàng xóm chung quanh, họ chẳng biết Mai Ly làm nghề gì. Sinh viên, học sinh, gái giang hồ, hay gì gì... ? Mai Ly cứ âm thầm sống theo lối sống của mình hằng ngày. Em lấy lòng tất cả các anh chị sinh viên và mọi người trong xóm, từ trẻ đến kẻ già.
Một hôm, Lisa-Xuân, cô bạn làm chung bar với Mai Ly. Xuân ngồi than thở :
- Mai Ly ơi ! Tao có chửa hoang hơn ba tháng rồi. Hỗm rày ế ẩm quá không làm ra tiền ! Hiện giờ, tao đang thiếu tiền nhà hơn một tháng. Bà chủ nhà nói, nếu tao không lo đủ là bả tống cổ tao ra ngoài đường. Mầy có dư, làm ơn cho tao mượn một ngàn rưởi được không ?
Mai Ly cũng không dư giả gì, nhưng em có thể mượn bà chủ bar trước được. Em vui vẻ nói :
- Ờ, để tao mượn tiền bà chủ mình nha !
Xuân nghĩ : "Mình hỏi thử con Mai Ly coi nó có cho mình ở trọ nhà nó không ?". Mai Ly ! Nếu được, luôn thể mầy cho tao đến nhà mầy ở trọ, khi sanh xong, tao đi làm và sẽ quàng tất cả tiền lại cho mầy !
Mai Ly nghe Xuân nói, lòng em xúc động, liền trả lời :
- Được, được. Nhà tao chỉ có một cái giường nhỏ. Hai đứa mình nằm chật một chút cũng không sao.
- Tao chỉ cần có chỗ ở thôi. Ngủ dưới đất cũng được mà Mai Ly !

Qua ngày sau, Mai Ly mượn được tiền đưa cho Xuân đi trả tiền nhà, rồi Xuân xách va li đến phòng trọ ở với Mai Ly.
Hai cô gái đồng nghề với "Đạm Tiên, Thúy Kiều", đồng tuổi, sắc vóc không hơn không kém "mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười".
Lisa-Xuân về ở nhà Mai Ly được vài tuần, thì có mẹ Mai Ly ra thăm. Bà Hùng thấy Xuân có chửa, bà chờ cho Xuân đi vắng, bà nói với con :
- Con à ! Con Xuân, nó có chửa hoang mà con cho nó ở đậu xui lắm à nghe !
Mai Ly nghe mẹ nói thế, em nín thinh. Bà Hùng nhắc lại :
- Bầu bì, thai nghén bốn mắt, mà con chứa thì không có hên. Xui mạt rệp đó con ơi !
Mai Ly nhích gần bên mẹ, nói :
- Má à ! Giúp được người là mình hên rồi. Má đừng có tin dị đoan. Riêng con thì con tin Trời Phật. Mình giúp người lúc té ngựa, khổ đau, hoạn nạn là làm việc lành mà má !
Bà Hùng thấy con mình cãi lại, và có ý muốn dạy mình. Bà nổi giận :
- Tao sẽ ở lại đây với mầy, không còn chỗ trống cho con Xuân nữa...
Mai Ly tưởng mẹ mình nói lẩy, ai dè bà Hùng ở lại thiệt. Chiều tối Lisa-Xuân về. Mai Ly suy nghĩ : "Có một cái giường nhỏ, bây giờ mẹ mình ở lại ngủ, không lẽ để cho Xuân ngủ dưới sàn nhà. Hơn nữa, nó đang mang bầu cũng tội nghiệp ! Vậy thì mình ngủ dưới sàn nhà cũng sao ! Cho con Xuân ngủ với mẹ mình...".

Đến giờ Mai Ly đi làm. Rồi khuya về, em trải chiếu dưới đất ngủ, nhường chỗ cho Xuân và mẹ. Sáng hôm sau thức dậy, Mai Ly xách giỏ đi chợ. Ở nhà bà Hùng đuổi Xuân. Xuân bị chạm tự ái đành bỏ đi mà không chờ Mai Ly về để nói từ giã. Mai Ly biết tánh mẹ mình khó, lòng em xót xa cho bạn, và thấy mẹ mình hơi ác với Xuân. Nhưng bà Hùng nói là Xuân tự ý cuốn gói ra đi. Bà thấy Xuân đi rồi, bà yên lòng cho con gái mình, bà đi trở về Xóm Đầm.
Vài tuần sau, có Ngà, cô bạn đồng hương lên Sàigòn tìm việc làm. Ngà xin ở trọ nữa. Mai Ly cũng không thể nào từ chối. Vài ngày sau, Ngà xin được một chân bán vải ngoài chợ Sàigòn. Mai Ly cho Ngà ăn và ở, em không hỏi cắc bạc nào cả. Thừa lúc Mai Ly nghe dưới nhà có phòng trống rộng rãi hơn, em tìm ông chủ nhà xin đổi phòng. Dọn xuống xong, Mai Ly thấy mình còn chút tiền dư, em liền đi mua giấy bông dán tường cho đẹp đẽ, sạch sẽ hơn.
Rồi một hôm, Mai Ly đang từ chợ Sàigòn lang thang về. Về tới Ngã Sáu thì gặp một người đàn bà trẻ, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ôm hai đứa con còn nhỏ, ngồi khóc bên vệ đường. Mai Ly đến gần hỏi :
- Sao chị khóc vậy ?
Chị ta chỉ hai đứa con và nói :
- Thưa cô, tôi khổ quá cô ơi ! Chồng tôi mới chết để lại hai con còn nhỏ. Ước gì, cô có tiền giúp tôi năm trăm đồng để tôi làm vốn mua dóng gánh bán trái cây nuôi hai con qua ngày.
Mai Ly nghe động lòng, trong túi chỉ có bảy trăm đồng, em liền móc ra cho chị ấy năm trăm. Chị nhận lấy số tiền, rồi chấp lạy và nói cảm ơn liên tu bất tận : "Cảm ơn cô ! Cảm ơn cô ! Cô tử tế quá, ơn cô làm sao tôi trả được sau này ?"
Mai Ly lắc đầu và đưa tay nựng hai đứa nhỏ. Đứa cỡ ba tuổi và đứa cỡ sáu bảy tháng, em nói :
- Xin chị đừng bận tâm gì cả. Nếu nhờ năm trăm đồng của tôi mà chị buôn bán được khá giả sau này. Nếu chị muốn đền ơn tôi, là bằng cách chị thấy ai nghèo khổ như chị bây giờ thì chị giúp cho họ. Đó là cách tốt đẹp nhứt để chị trả ơn cho tôi. Thôi, tôi về. Chúc chị được nhiều may mắn.
Nói xong Mai Ly bỏ đi. Về đến nhà gặp Ngà, Mai Ly kể lể chuyện vừa giúp người. Ngà nổi giận la mắng Mai Ly :
- Sao mầy ngu quá vậy ? Mầy bị người ta gạt rồi ! Rồi, rồi làm sao trả tiền nhà, chỉ còn ba ngày nữa tới tháng đó. Ngu quá đi !
- Bất chợt bị Ngà la mắng, Mai Ly từ tốn nói :
- Hổng có sao đâu. Tao sẽ năn nỉ ông chủ nhà cho tao đóng trễ hai tuần.
Tuy nói vậy, mà trong lòng Mai Ly cũng sùng Ngà lắm, em nghĩ : - Con Ngà này quá keo kiệt và ích kỷ. Ở nhà mình, nó không chia tiền mà còn làm tàng. Mình phải tìm nhà khác mướn mới được, để nhà này cho nó, nếu nó tiếp tục đóng thì ở, còn không thì bị người ta đuổi ra ngoài đường ráng chịu ha ha...
Qua ba ngày sau, Mai Ly đang đi chợ, thình lình có tiếng kêu :
- Mai Ly ! Mai Ly !
Mai Ly tìm dáo dác :
- Lisa ! Xuân ! Con quỉ sứ, trời ơi ! Mầy đi đâu mấy tháng nay ? ... Ủa, cái bụng mầy...
- Tao đi bụi đời... Tao bị hư thai. Và tao...
- Trời đất ! Chớ không phải mầy phá thai hả ?
- Không. Đừng nói bậy. Hên quá gặp mầy. Nè, tao trả một ngàn rưởi cho mầy nè. Bây giờ tao có bồ Mỹ khá lắm. Thôi, tao đi. Tao có hẹn...
Lisa-Xuân biến mất trong đám đông. Mai Ly cầm tiền trong tay mà như người đang nằm mộng được tiền. Em mừng thầm : - Thiệt là ông trời thương mình. Chưa kịp hẹn với ông chủ nhà, thì ông trời khiến con Xuân trả tiền cho mình. Mai Ly nghe lòng lâng lâng niềm vui, đi ra khỏi chợ, gọi xích lô đạp chở về nhà. Vừa thấy ông chủ nhà, em liền móc tiền trả liền. Làm ông chủ nhà ngạc nhiên :
- Bác có nghe cô Ngà nói, là cô đang kẹt tiền gì đó, sẽ để trễ vài tuần mà ?
Mai Ly cười, nói :
- Con định nói với bác chiều nay. Ai dè con Ngà nói rồi. Và cũng may mắn, vừa gặp Lisa-Xuân trả nợ cho con nè.
- Cô ở đây mấy tháng, tâm tánh cô hay bao đồng, giúp người. Thiệt là ông trời thương cô nên bù đáp lại đó. Chớ cô Ngà cổ nói cô ngu lắm.
Mai Ly mỉm cười :
- Nó nói con ngu, mà nó ở nhờ nhà con. Thì nó ngu chớ đâu phải là con. Ngu thì con làm sao làm ra tiền để giúp người hoạn nạn bác ?
- Bác biết chớ !
- Sẵn đây, con nói luôn với bác. Hết tháng này con để phòng lại cho con Ngà. Nếu nó tiếp tục ở thì phải đóng tiền.
- Trời ơi ! Cô bỏ tui sao ? Sao cô không bảo cô Ngà đi chỗ khác ?
- Làm sao con dám đuổi nó ? Nó đi làm có tiền lương đàng hoàng mà không chia phụ con cắc nào cả, rồi còn nói với bác là con ngu. Thôi, con phải đi, con tặng những gì con mua sắm cho nó hết. Con xách quần áo đi thôi.
- Cô cho không, cho đồ đạc hết cho cô Ngà vậy à !
- Dạ, cho không, cho hết. Nồi niêu, soong chảo có bao nhiêu. Trời cho con làm có tiền, con sắm cái khác tốt hơn.
- Thiệt, cô tốt bụng quá !
- Bác biết quá lòng người mà ! Hễ ăn ở tốt là người ta cho mình ngu hà bác ơi ! À, trước khi con tạm biệt nơi đây, con sẽ đãi tiệc, mời anh chị em sinh viên và bác ăn uống một bữa nha ! Thôi, con vô nhà...
Tháng sau, Mai Ly dọn lại đường Cá Hấp. Phòng ở đây sạch sẽ hơn, mắc hơn một chút. Nhưng gần chỗ làm khỏi tốn tiền xe.
Rồi cũng cảnh cũ tái diễn. Xinh, người chị bà con với Mai Ly, Xinh còn trẻ đẹp, cỡ hai mươi hai tuổi, đến xin ở nhờ ngắn hạn. Mai Ly cũng không từ chối nổi. Thỉnh thoảng Xinh hẹn ông bồ Việt Nam, tên Khánh đến nhà. Mỗi lần Khánh đến là Mai Ly ra ngoài hành lang ngồi chờ cho họ tình tự... Xong rồi Mai Ly mới vào nhà. Có khi Khánh ở lại ngủ, Mai Ly trải mền dưới đất ngủ, nhường giường cho họ. Nhiều lúc Mai Ly cảm thấy mình ngu thiệt. Với tâm tánh ấy thì cứ bị ngươì ta ăn hiếp thì đúng rồi ! Mai Ly lảm nhảm trong lòng : - Chị Xinh, xin ở đậu nhà mình một thời gian ngắn, nhưng sao chị cứ ở hoài kìa ? Hết tháng này tới tháng nọ. Rồi còn chuyên quyền, xem mình như người ăn nhờ ở đậu không khác. Có nhiều lúc trước mặt anh Khánh, chỉ còn ra điều sai bảo mình như đứa ở đợ làm mướn cho chỉ. Mai Ly cảm thấy đau lòng buồn chán tình đời. Rồi em lại đi tìm phòng khác mướn, và cũng "cho không" hết đồ đạc, chỉ xách quần áo ra đi nhường chỗ lại cho Xinh. Em đến mướn một phòng nho nhỏ trong hẻm Võ Tánh.
Đúng, Mai Ly là số con rệp ! Nhưng ông trời có bao giờ bỏ rơi em đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét