Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chương 7 - Mai Ly II (phỏng theo đời Việt Dương Nhân)

Chương 7
Ân Oán Giang Hồ

Qua tuần sau, Mai Ly trở lại Prince-bar làm ban ngày như thường lệ. Vừa bước vô Prince-bar thấy Minh Thẹo đang ngồi kênh nàng. Mai Ly gật đầu chào tất cả, nàng leo lên ghế ngồi, móc điếu thuốc châm lửa hít một hơi dài phà khói, trong lòng nghe nhơ nhớ Denny.
Minh Thẹo bảo bồi bàn gọi Mai Ly. Cậu bồi bàn thất thểu đến nói nhỏ :
- Cô Mai Ly ! Minh Thẹo gọi cô đến bàn hắn đó, thận trọng nghe cô.
Mai Ly từ từ bước xuống, vẻ mặt cố giữ bình thản :
- Dạ, thưa ông gọi tôi.
- Ờ, cô ngồi đi.
- Dạ, có chuyện gì thưa ông ?
- Gọi tôi bằng anh Minh được không ?
- Dạ, nếu anh cho phép.
Minh Thẹo đưa cặp mắt Hùm Hổ làm bộ ngắm ngía Mai Ly, và nói :
- Cô có biết, cô đẹp không ?
- Dạ, không dám, tùy người cho.
- Cô có biết rồi đây cái mặt đẹp của cô sẽ bị rách nát không ?
Đến đây Mai Ly nghe trong lòng run run. Nhưng bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh cứng rắn và hỏi :
- Tại vì sao, thưa anh Minh ?
Minh Thẹo kẹp hai lưỡi dao lam lắp ló trong bàn tay, ông ta đưa ra và nói :
- Đây là vật sẽ làm nát mặt cô.
Mai Ly sửng sốt muốn toát mồ hôi hột. Nhưng nàng cố gượng cho bình tĩnh, liền nói :
- Xin anh dừng lại. Ở trên lầu có phòng ăn. Khi nào đông khách cũng lên đó uống nước được. Vậy trước khi xẩy ra chuyện gì, Mai Ly xin mời anh lên lầu uống với Mai Ly một vài ly cuối cùng.
- Cô sợ à ?
- Dạ, sợ chớ ! Nhưng tên tử tội nào, trước khi chết cũng phải cho nó biết là nó tội gì ?
- Ờ, được. Tôi chiều ý cô đi lên lầu.
Trong Prince-bar ai ai cũng im lặng nhìn theo Minh Thẹo và Mai Ly lên lầu. Mai Ly thò tay bật đèn :
- Dạ, mời anh ngồi. Anh uống chi ?
- Cho tôi chai bia "33".
Mai Ly đi lấy bia và rót luôn cho nàng một ly "Whisky-sec", bưng lại bàn với cử chỉ chỉnh tề, rồi ngồi xuống nâng ly :
- Dạ, mời anh Minh.
Minh Thẹo đáp lại :
- Mời cô.
Mai Ly hớp một ngụm Whisky vào miệng nuốt cái ực, và mở lời :
- Bây giờ, xin anh Minh cho Mai Ly biết tội trước khi cái mặt này bị nát.
Minh Thẹo ngồi trở bộ, rút điếu thuốc lá ra đốt và hít mạnh phì khói, nói :
- Cô biết Kim Cúc là em gái của tôi không ?
- Dạ, không.
- Cô biết tôi là người coi vùng này không ?
- Dạ, không.
Minh Thẹo lớn tiếng :
- Vậy ai ? Thằng nào đỡ đầu cô ở khu này ?
Mai Ly cố trấn an và ráng bình tĩnh trả lời :
- Chẳng ai cả.
- Cô nói dóc !
- Nói dóc ! Không đâu, anh Minh à !
Mai Ly nhìn lên trần nhà đôi mắt mơ mơ, buồn buồn, tủi tủi, nước mắt rưng rưng sắp trào ra. Nhưng nàng ráng cố gượng nuốt cho đôi dòng lệ trở ngược vào tim, nàng thở ra và nói tiếp :
- Nói thật với anh Minh, đời của Mai Ly rất là cô độc. Đôi khi hiền thì nhát như thỏ, mà lúc giận thì chắc dữ như sư tử đó anh ! Vì phải đóng đủ vai tuồng, tùy theo hoàn cảnh có lúc nhu, có lúc cương để chống chọi với rừng đời đầy cạm bẫy và ganh tị này. Thôi, anh nên vào đề đi. Vì tôi sẽ bị anh rạch nát mặt. Há ! Mà trong khi giữa tôi và anh không có một chút tư thù, oán hận nào cả.
Minh Thẹo đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi rồi nói chầm chậm :
- Kim Cúc, nó là em tôi, nó thù cô lắm. Nó nhờ tôi tàn phá cái sắc đẹp của cô.
Mai Ly nghe thế, tánh kiêu ngạo và khinh mạn nổi lên, nàng bưng ly Whisky cụng ly với ly Minh Thẹo và ực ực một hơi cạn, dằn ly xuống bàn hơi mạnh. Nàng đứng dậy cười ha hả mấy giây, rồi nghiêm giọng, cử chỉ từ tốn và cười cười, nói tiếp :
- Ha ha ha... thì ra... ha ha... thì ra anh muốn phá nát cái bản mặt của tôi vì một người đàn bà con gái... Mà... mà Kim Cúc là bạn đồng nghề, đồng nghiệp với tôi. Anh làm tôi xúc động quá !
Hai ngón tay Minh Thẹo kẹp điếu thuốc dẹp lép để dằn cơn tức giận sức hắn ta đưa dao lên rạch trên mặt Mai Ly cho nát liền. Nhưng hắn cũng hơi ngán cái liều và khinh mạn của Mai Ly. Hắn xoay người lại thật nhanh và hỏi lớn :
- Tại sao cô xúc động ?
Mai Ly nghĩ là nàng tận số rồi, nước đường cùng không còn thấy sợ sệt gì nữa cả ‘’thí mạng cùi’’. Nàng liều mạng sấn tới sát và nhìn thẳng vào mặt Minh Thẹo, nói :
- Vì tôi cảm thấy thương hại Kim Cúc, và tội nghiệp luôn cả anh nữa đấy !
Minh Thẹo giận xanh mặt vì những lời nói khinh mạn của Mai Ly. Hắn đứng dậy búng điếu thuốc xuống đất, và chỉ ngón tay trỏ vào mặt Mai Ly, nói lớn tiếng :
- Nè, nè... cô đừng đùa với tôi nhé !
Mai Ly quay lại nhìn chầm chập vào mặt Minh Thẹo :
- Không. Tôi không đùa với anh đâu. Hơn nữa, anh đâu có giỡn với tôi. Đúng ra tôi đang đùa với ông trời đây, và tôi cũng đang trách ổng. Tại vì ông trời cho tôi đẹp, mặc dù cái sắc đẹp của tôi không bằng hoa khôi, nhưng tôi chỉ đẹp hơn Kim Cúc thôi. Còn anh, vì lý do gì đó, hay có lẽ anh thương yêu Kim Cúc nên đồng lõa muốn hại cái nhan sắc mà trời ban cho tôi... Nhưng...
Nói đến đây Mai Ly ngừng lại. Rồi bất chợt ôm mặt khóc. Nàng mở ví tay ra lấy gương soi và chậm nước mắt, nói tiếp :
- Anh Minh à ! Tôi đang nhìn cái sắc đẹp của tôi lần cuối cùng. Vì sau đó nó sẽ tiêu. Cái sắc đẹp này chỉ gây tội cho người ta mà thôi. Có thể sau khi anh tàn phá nó, biết đâu tôi sẽ sung sướng và hạnh phúc hơn bây giờ.
Mai Ly tiến lại sát Minh Thẹo, đưa mặt khiêu khích, nói tiếp :
- Mặt tôi đây. Tùy anh định đoạt. Vì một mảnh hồng nhan kém hơn tôi, nên phải nhờ anh diệt nó. Anh hãy làm theo ý anh đi.
Minh Thẹo dụi điếu thuốc và châm lại điếu khác. Hắn ta hít một hơi thật dài, phì khói lên trần nhà. Hơi thở của hắn dường như bị nghẹt, vì dằn cơn giận. Minh Thẹo hút thuốc mấy hơi liền, khói thuốc này chưa tan khói kia tiếp nối, khói tỏa ra như nhang un muỗi. Hắn nhìn Mai Ly. Mai Ly cũng nhìn lại với ánh mắt như có hai tia lửa Laser phun ra sẵn sàng đối phó với tử thần. Bất chợt Minh Thẹo nói chậm lại :
- Cô Mai Ly ! Cô khéo quá ! Cô thật là một cô gái liều mạng, khinh đời. Chính cô đã làm cho tôi phải suy nghĩ...
Minh Thẹo với tay lấy ly bia đưa lên miệng hớp vài hớp, nuốt nghe ực ực. Hắn ngồi xuống lắc đầu, rồi đứng lên với bộ thế thong thả, hắn nói tiếp :
- Mặc dù, người đời đã gán cho tôi là một thằng du đãng và cũng gần như ma cô rồi. Ở khu này, tôi coi cho mấy cái Snack-bar. Bởi vì họ sợ đám du côn lạ đến phá. Chớ tôi đâu phải là thằng chém thuê giết mướn. Tại vì Kim Cúc, nó tức cái vụ thằng Mỹ con mấy đêm trước nên nó nhờ tôi thanh toán cô. Mà tôi lại muốn làm anh hùng. Nếu cô không khôn khéo thì tôi đã làm bậy rồi.
Mai Ly nghe thế, nàng tỉnh hồn lại, gương mặt lấy lại bình tĩnh, tươi tắn mà nhìn Minh Thẹo, Minh Thẹo tiếp :
- Cô Mai Ly à ! Mình đi xuống nhà nhậu tiếp nhé ! Mọi sự vừa xẩy ra xin cô xem như không có gì hết.
Mai Ly nghe nhẹ mình hơn chút nữa, nàng dịu giọng nói :
- Cám ơn anh Minh, anh có lòng rộng lượng và thông cảm.
- Tôi biết Kim Cúc sẽ giận tôi. Nhưng rồi đây tôi sẽ giảng nghĩa cho nó hiểu đời thêm. Mong cô xóa bỏ hết nhé !
- Vâng, tôi xin hứa, và không bao giờ nhắc lại chuyện này.
Minh Thẹo và Mai Ly xuống nhà, ai ai cũng nhìn ngơ ngác. Minh Thẹo gọi thêm chai bia ‘’33’’ và mời Mai Ly uống như người khách. Sau đó, Minh Thẹo kêu tính tiền. Bà chủ chỉ lấy tượng trưng mấy chai bia chớ không tính tiền Whisky mà Mai Ly đã uống. Minh Thẹo tươi cười chào ra về.
Sau việc ấy xẩy ra, Mai Ly nằm nhà mấy hôm suy nghĩ :
- Mình phải đổi chỗ làm, chớ ở "Prince-bar" không yên ổn đâu.

*

Sau mấy ngày nằm nhà, Mai Ly nghe phía trên đầu đường Tự Do có "Sàigòn-Sàigòn-bar" mới khai trương. Nàng đến xin việc làm ban ngày trong tuần, cuối tuần thì nàng đi chơi với Denny. Tình yêu giữa Mai Ly và Denny càng ngày càng sâu đậm. Mỗi tháng Denny cho Mai Ly năm ngàn đồng để gọi là tiền đi taxi. Kéo dài hơn sáu tháng, Denny không chịu nổi cái cảnh Mai Ly đi làm ban ngày. Vì trong tuần, tối Mai Ly vắng mặt, Denny chẳng biết nàng đi đâu và làm gì. Denny ghen điên người. Một hôm Denny nói với Mai Ly là cậu sẽ ở lại Việt Nam, và sẽ cưới em làm vợ. Mai Ly nghe thế, em ngơ ngẩn như đang nằm mộng. Tình yêu này thật sự không phải vì tiền. Mà là một mối tình đôi lứa tương xứng của tuổi đôi mươi. Mai Ly cũng yêu Denny tha thiết. Nhưng, tình, tiền, hai ngã nàng phải chọn một, vì nàng còn phải nuôi mẹ.
Lúc bấy giờ là cuối năm 1966, Mai Ly có một ông khách người Pháp, tên Philippe De H. sắp hết giao kèo phải hồi hương. Ông rất yêu thương Mai Ly. Nhưng vì ông có vợ, nên ông cùng mấy ông "chơi hoa" hùn tiền mướn một căn phòng ở đường Tự Do để tha hồ thay nhau ngoại tình. Philippe bán chiếc xe hơi Citroën và tặng cho Mai Ly một trăm ngàn đồng. Nhận được số tiền khá lớn, Mai Ly mừng quá vội đem bỏ vào ngân hàng tiết kiệm "Con Gà Ắp Trứng Vàng", nằm cạnh nhà ga gần chợ Sàigòn. Còn lại mấy người "khách" thường xuyên như: Richard W., phóng viên của tờ báo T. & L.. Frank S. người Úc lai Tây. Frank thuộc loại đại thương gia. Chàng hay "bay" qua "bay" lại Hồng Kông và Sài Gòn. Những người đó thường gặp Mai Ly một hai lần trong tháng. Vì tình yêu với Denny, nên một thời gian ngắn sau đó, Mai Ly vãn dứt họ. Nàng để dành tâm hồn lẫn thể xác trọn vẹn cho Denny...
Từ đó, Mai Ly về ở nhà Denny, số... đường Kỳ Đồng. Nàng bắt đầu đi học lại Anh văn "English for Today" quyển III, trường Diên Hồng. Tình yêu của tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống. Denny đi tìm việc làm ở trong mấy hãng dân sự Mỹ, vì chàng muốn ở lại Việt Nam sau khi hết hạn động viên.

*

Đầu tháng ba, vô mùa hè, trời bắt đầu nắng gắt, Denny bảo Mai Ly :
- Em ơi ! Đi với anh qua Chi Lăng, vì anh có hẹn vấn đề làm việc.
- Bây giờ hả anh ?
- Ờ, ngay bây giờ.
- Thôi, để chút xế xế rồi đi. Giờ này, trời trưa đứng bóng nắng nóng quá hà !
- Anh cần phải đi, mà anh muốn em đi với anh.
- Chút nữa rồi đi.
- Không. Phải đi liền. Nếu em không đi với anh, thì anh sẽ trở về Mỹ đó.
Mai Ly vẫn cái tánh gàn và ngạo mạn. Nàng lớn tiếng hỏi Denny :
- Cái gì, anh nói lại em nghe coi ?
- Nếu em không đi liền, thì anh về Mỹ.
Mai Ly nghe Denny lập lại thế, nàng trả lời cái giọng mất dạy. Mà sự thật có ai dạy dỗ hay giáo dục gì em bao giờ đâu, nên em buông những lời nông nổi :
- Ờ, anh về Mỹ thì về. Bộ anh ở đây em sống, còn anh đi em chết sao ? Thôi, anh đừng có hăm dọa.
Nói xong, Mai Ly đến "salon" lấy gói thuốc Salem rút một điếu ra đốt và hít một hơi dài, phì khói, trên gương mặt rất tự đắc. Denny đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một hộp bia ra bàn ăn ngồi uống. Gương mặt Denny có vẻ suy nghĩ. Không khí căng thẳng. Denny uống hết hộp bia, chàng đứng lên nói :
- Bây giờ em chưa là vợ của anh mà em như thế này. Nếu một ngày nào em là vợ rồi, chắc em còn ngang tàng đến bực nào. Vậy thì anh trở về Mỹ !
- Tùy anh !
Mai Ly nghĩ Denny chỉ nói vậy thôi. Bởi vì giấy tờ đã điền xong. Chỉ chờ ngày ra tòa Đại Sứ là ký giấy hôn thú. Còn việc cãi lộn xẩy ra hằng ngày, cuối cùng cũng huề thôi.
Đêm ấy Denny uống bia hơi nhiều, và ngồi suy nghĩ :
- Mình yêu Mai Ly lắm, nhưng ở lại đây mà không có việc làm thì sẽ khổ, hơn nữa sẽ lỡ dở sự học. Thôi, mình phải dứt khoát là trở về Mỹ để tiếp tục sự học. Nghĩ xong, Denny vào phòng lấy tất cả giấy tờ xé nát và bỏ vào giỏ rác.
Ăn cơm tối xong, Mai Ly vô phòng để sửa soạn đi tắm. Bất chợt nàng nhìn vào giỏ rác thấy giấy tờ đã bị xé nát, nàng chết lịm người, tự than :
- Thôi rồi ! Denny trở về Mỹ thật rồi ! Không còn cách gì đủ thì giờ xin lại giấy tờ cho kịp. Hết rồi ! Hết rồi !
Lúc ấy Mai Ly chỉ còn có khóc ly tan. Nàng liền nghĩ đến tự tử. Ra khỏi phòng đến bàn viết một "liste" thật là dài để sáng mai Denny đi chợ Mỹ ‘’P.X.’’.
Sáng hôm sau, Denny thức dậy sớm, ăn điểm tâm xong, chàng đi xuống từng dưới mượn chiếc xe Jeep của người bạn làm chung. Chàng đi chợ...
Mai Ly biết Denny đã đi rồi, liền tốc mền dậy, em chẳng cần súc miệng, rửa mặt gì cả mà mở tủ lấy hai típ Optalidon uống hết. Uống xong, sợ không đủ đô chết. Em trút thêm một mớ thuốc khác ở trong tủ uống luôn, rồi khóa cửa phòng chặt lại. Em nghĩ, nếu Denny mua đầy đủ hết cái ‘’liste’’ dài lòng thòng thì phải mất hai ba tiếng đồng hồ, thì em đã chết rồi. Nhưng Mai Ly chưa tới số ! Denny vào chợ, chàng thấy có bán TV, liền ẵm cái TV. về liền.
Khi Denny trở về nhà, chàng nghĩ Mai Ly còn ngủ, nên ngồi chờ cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy Mai Ly dậy. Denny tới phòng mở cửa thì phòng khóa chặt, chàng gõ cửa vẫn im lặng. Denny hoảng hốt bèn chạy xuống chú gác gian mượn cây xà beng, rồi hối hả chạy trở lên cạy cửa. Cạy cửa ra thấy Mai Ly đã bất tỉnh, chàng hoảng hồn bồng xuống xe và chở Mai Ly vô nhà thương Sàigòn rửa ruột.
Mai Ly thoát chết !

Sau hai tuần lễ, Mai Ly phục hồi sức khỏe, không còn hy vọng gì nữa. Son phấn, áo quần dấn thân trở lại "Sàigòn-Sàigòn-bar". Bấy giờ, Mai Ly làm chiêu đãi viên ban đêm. Dù vậy, nàng vẫn còn chung sống với Denny. Và hằng đêm Denny đến rước em sau giờ làm việc.
Mai Ly buồn quá đến đỗi xanh xao tiều tụy. Càng ngày em thấy trong người khác lạ, ăn uống không được. Em đi khám bác sĩ. Bác sĩ nói em đã cấn thai. Nửa mừng, nửa lo. Mừng vì có con với người yêu. Lo vì sợ con không có cha, mà chính là nàng gây ra. Nhưng cuối cùng Mai Ly phó mặc cho định mệnh, em chẳng cần, miễn sao có con để kỷ niệm tình yêu. Thật là ngu ngơ khờ dại của tuổi trẻ ! Mai Ly báo tin với Denny là em có thai. Denny không tin. Hai người vẫn sống chung với nhau cho tới ngày 31 tháng 5 năm 1967, Denny trở về Mỹ để đi học tiếp ngành kiến trúc. Còn Mai Ly thì vẫn tiếp tục đi làm ráng để dành tiền sanh nở và nuôi mẹ, nàng chẳng tha thiết gì hơn nữa cả.

Chương 6 - Mai Ly II (phỏng theo đời Việt Dương Nhân)

 Chương 6


"Tình Yêu Tuổi Đôi Mươi"


Tháng sáu, đầu mùa mưa. Đêm nay bầu trời đang chuyển mưa, mây xám kéo giăng giăng hơi nóng vẫn còn oi bức. Đã hơn mười giờ đêm nên ngoài đường xe cộ và người cũng thưa vắng bớt...
Quang cảnh "Prince-bar" đang đông nghẹt khách, tiếng nhạc "Rock" kích động vang dội ầm ầm. Ở một góc "comptoire" có một cậu khách Mỹ gương mặt đẹp trai và còn non èo, ngồi nghiêm trang uống bia. vì quá trẻ, nên không có cô tiếp viên nào đến tiếp. Mai Ly nhìn cậu, rồi từ từ tiến tới :
- Chào anh !
- Hé lô ! Chào cô !
- Xin lỗi, anh có chờ ai không ?
- Không. Mời cô ngồi.
Cậu trai đứng lên nhường ghế cho Mai Ly, nói tiếp :
- Mời cô uống với tôi một ly.
- Cám ơn anh, nhưng tôi được uống nước gì ?
- Ô ! Thì nước trà" Sàigòn tea ". Tại sao cô hỏi tôi thế ?
- Dạ, vì ở đây có hai thứ cho "gái " uống.
- Nước trà, thì tôi biết rồi, còn nước gì nữa ?
- Whisky-Coke.
- Thế à ! Bao nhiêu một ly ?
- Mắc gấp mười lần nước trà Sàigòn.
- Xin lỗi cô, tôi không đủ tiền.
Mai Ly đưa ánh mắt như gợi tình, mỉm cười :
- Không sao. Tại vì em làm việc, bắt buộc em phải hỏi anh như thế. Chớ anh cho em uống là tốt rồi.
Ly nước trà nhỏ tí ti, nếu uống thật thì chỉ hớp một cái là cạn. Nhưng Mai Ly cụng ly và nếm môi rồi để ly xuống, hỏi :
- Anh đến đây bao lâu rồi ?
- Được gần một tháng.
- Chắc anh làm việc tại Sàigòn ?
- Vâng. Hiện tôi làm trong Tòa Đại Sứ Mỹ.
- Thời hạn của anh ở đây được bao lâu ?
- Tôi bị động viên một năm.
- Thế à ! Mà anh làm chức gì trong ấy ? Anh tên chi ? Còn em là Mai Ly.
- Mai Ly ! Hân hạnh được biết tên cô. Tôi tên Denny. À, tôi chỉ là nhân viên kiểm soát cho Visa thôi.
- Vậy à ! Chừng nào em đi Mỹ sẽ nhờ anh giúp, đừng bác bỏ hồ sơ của em nhé !
- Lẽ đương nhiên là không. Ờ, mà cô định đi Mỹ hả ?
- Dạ, chưa đâu. Chừng nào có tiền hoặc có ông Mỹ nào cưới em, em mới đi được chớ.
- Trẻ đẹp như cô, chắc nhiều người đòi cưới cô lắm phải không ?
Đôi mắt Mai Ly chợt buông rũ đượm nét u buồn, nàng nghe lòng xao xuyến, tâm tư biến chuyển như đang chìm trong giấc mộng yêu đương, nhìn Denny :
- Không. Anh Denny à ! Có ai yêu em đâu mà cưới.
- Sao cô buồn và bi quan quá vậy ?
- Dạ, không phải em bi quan, mà chỉ buồn cho số phận hẩm hiu của đời em. Vì em làm cái nghề này phải chấp nhận những sự nhục nhã vào thân.
- Nghề nào cũng là nghề. Cô mang mặc cảm chi vậy ? Riêng cá nhân tôi thì không quan trọng.
- Thật à ! Anh không khinh em chớ ?
- Bằng chứng là tôi đang đứng cạnh bên cô. Tôi muốn mời cô đi dùng cơm với tôi vào cuối tuần này, có được không ?
- Anh mời em đi ăn cơm ?
- Vâng ! Cô có rảnh cuối tuần này không ?
- Anh cho phép em trả lời tối mai được không ?
- Được.
Denny và Mai Ly trò chuyện khá lâu mà ly nước vẫn chưa cạn. Chú bồi và bà chủ để ý, Mai Ly liền hỏi :
- Anh dùng bia thêm không ?
- Không. Tôi uống đủ rồi, tôi mời cô một ly nữa.
- Cám ơn anh.
- Mời cô, và nhờ cô gọi tính tiền, tôi phải về, vì trời cũng khuya rồi.
Mai Ly lúng túng, nàng không muốn Denny ra về. Mới hơn mười giờ đêm. Bar thì đóng cửa mười một giờ rưỡi. Mai Ly bạo gan hỏi :
- Sao anh về sớm vậy ? Ờ, anh ở đâu, anh có xe không ?
- Vì sáng tôi phải đi làm sớm. Hiện tôi ở đường Kỳ Đồng. Tôi đi bằng xe Honda.
- Vậy, chút nữa em nhờ anh đưa về được không ?
- Nhà cô ở đâu ?
- Nhà em ở đường Nguyễn Công Trứ, Quận Nhì.
- Mới qua Sàigòn, tôi chưa thuộc đường. Thôi, để hôm khác, vì đêm nay trễ rồi.
Mai Ly hơi buồn và lòng hơi tức tức, vì bị Denny từ chối. Nhưng nàng cũng gượng cười, và nói :
- Vậy, hẹn anh khi khác hén !
- Có thể cuối tuần mình gặp nhau ? Xin chào Mai Ly và chúc cô ngủ ngon.
- Không. Hẹn anh tối mai ở đây !
- O.K. ! Chào cô tôi về .


Thế rồi Mai Ly đợi chờ đêm này qua đêm khác mà chẳng thấy bóng hình Denny đâu. Mai Ly bỏ ba bốn mối hẹn, cố ý đi làm để mong gặp lại Denny. Nhưng nàng thất vọng. Sau đó, nàng tiếp tục làm ba đêm trong tuần.
Vào một đêm cuối tuần, Mai Ly đi ăn cơm khách về ghé ngang Prince-bar chơi. Vừa bước vào, nàng thấy Denny đang ngồi với một cô đồng nghiệp. Mai Ly nghe tim mình đập mạnh, máu ghen nổi dậy. Nàng nhìn Denny, rồi từ từ bước lại, cố ý để coi Denny có nhận ra nàng không. Nhưng Denny vẫn thản nhiên nói chuyện với cô kia. Vì tình hay vì tự ái, kiêu ngạo ? Mai Ly đến hỏi :
- Xin lỗi cả hai người ! Còn anh, anh có phải Denny Hof... không ?
Cả hai bất chợt nhìn Mai Ly. Denny nhìn Mai Ly rồi sang nhìn cô kia. Chàng ta chẳng biết ai là Mai Ly thật, Mai Ly giả. Vì hai cô khá giống nhau.
Kim Cúc, cô gái mới vào làm việc nơi đây, gương mặt lại hao hao giống Mai Ly nên Denny lầm. Nhưng tại vì Kim Cúc tự nhận mình là Mai Ly. Trên cõi đời này, sự mua bán nào cũng tranh dành khách, và muốn thâu đoạt tất cả quyền lợi nên thường hay mạo nhận. Kim Cúc nhận mình là Mai Ly với một khách qua đường.
Trong lòng Mai Ly nổi cơn "thường tình nhi nữ", nàng hỏi lại Denny:
- Denny ! Bây giờ tôi hỏi anh. Anh nhìn kỹ xem ai là Mai Ly thật ?
Denny nắm tay Mai Ly lại và nói :
- Chính cô là Mai Ly thật, tôi đã gặp cô mười đêm trước. Nhưng sao cô này nói láo, dám mạo nhận là Mai Ly ?
Bắt buộc Kim Cúc phải miễn cưỡng đứng lên, với vẻ mặt sượng sùng, hầm hầm và nói :
- Xin lỗi chị.
Nói xong, Kim Cúc bỏ đi chỗ khác. Mai Ly tự biết mình đang gây thù, chuốc oán rồi. Nhưng vì tự ái và cộng thêm tiếng sét ái tình. Nên Mai Ly phải làm cho thắng cuộc. Nàng biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay, vì giữa hai cô gái với một ông khách. Phần đông, cô nào cũng có kẻ hộ vệ đàng sau. Còn riêng Mai Ly thì chẳng có dựa vào ai cả. Em bèn hỏi Denny :
- Đêm nay, em nhờ anh đưa về được không ?
- Được. Vì ngày mai là ngày chủ nhật nên tôi không có đi làm.
- Vậy, em đến nhà anh được chứ ?
- A ! Nhà tôi thì hơi khó !
- Vậy thì anh về nhà em.
- Cũng được. Đúng ra, tôi không được vắng mặt ở nhà, vì lệnh của Tòa Đại Sứ rất nghiêm khắc.
- Vì sao ?
- Vì tôi là nhân viên của chính phủ Mỹ.
- Không sao đâu, chỗ em ở rất là an ninh. Ờ, tại vì sao em không đến nhà anh được ?
- Tôi ở trong một Building đặc biệt, có lính Mỹ gác và không có quyền đưa ‘’gái’’ về đó.
Mai Ly à Denny n ói chuyện qua lại, thì Minh Thẹo bước vô. Kim Cúc ra tiếp, họ nói chuyện mà cứ nhìn Mai Ly. Mai Ly hiểu liền. Minh Thẹo có thể là bồ hay dân anh chị đỡ đầu của Kim Cúc. Mai Ly thấy không ổn, em đứng dậy đến chào bà chủ ra về, và nói nhỏ với Denny ra đợi nàng ở góc đường, gần khách sạn Caravel. Denny gọi bồi tính tiền, chàng ra xe. Chiếc Moto hiệu "Honda 750cc" rồ máy nghe rầm trời. Năm phút sau, Mai Ly ra gặp Denny :
- Denny, xin anh đưa em về nhà anh an toàn hơn. Nếu không, có thể em sẽ gặp chuyện không hay.
Denny lưỡng lự... rồi chàng cho xe trực chỉ về đường Kỳ Đồng. May quá, chú lính gác dễ chịu cho Mai Ly vô nhà cùng với Denny.
Denny và Mai Ly lên phòng, tắm rửa thay đồ xong... Hai người yêu nhau suốt đêm. Sáng hôm sau là ngày chủ nhật hai người chỉ dậy ăn uống xong, và tiếp tục yêu đương. Vì đồng trang lứa nên họ "say tình".
Qua sáng thứ hai, Denny mệt đừ, chàng phải điện thoại vô sở để cáo bệnh. Chiều thứ hai Mai Ly phải về nhà thay quần áo. Hơn nữa, vì nàng có hẹn "khách" thường xuyên. Denny đưa Mai Ly lên nhà, và hỏi :
- Mai Ly ! Em sống một mình trong căn phòng này à ?
- Đúng vậy.
- Em không có ai thật à ?
- Có... Nhưng... không !
- Tại sao vậy ?
- Thôi, xin anh đừng hỏi thêm.
- Anh muốn biết, nhưng nếu em không nói thì thôi.
- Denny à ! Mình hãy xem như bạn, hoặc hơn bạn một chút, vì em rất có nhiều tình cảm đối với anh.
- Anh cũng thế.
- Vậy chúng mình sẽ gặp nhau vào những ngày cuối tuần có được không anh ?
- Được. Anh hiểu rồi, vì em còn phải đi làm.
- Gần như vậy đó anh à !

Chương 5 - Mai Ly II (phỏng theo đời Việt Dương Nhân)

Chương 5


Đầu năm 1964, Quân Đội Mỹ ồ ạt đổ qua Việt Nam. Việt Cộng nằm vùng đủ mọi nơi, đủ mọi thành phần, khó biết nơi nào, chẳng biết được ai theo phe ai ? Toàn dân Miền Nam sống trong hoang mang hồi họp... Luôn luôn sợ bị đặt chất nổ và pháo kích những nơi công cộng.

Thường trong tuần, xế chiều Mai Ly đi học thêm tiếng Anh. Em học càng ngày càng khá. Em làm ở một "Snack-bar Rừng-Trúc" (Forêt de Bambou) gần khu chợ Sàigòn, nơi đó toàn là khách Mỹ và Tây.
Rồi một đêm, Mai Ly gặp anh lính Mỹ. Anh ta giận thù ai hay thù Việt Cộng gì không biết ? Anh chửi bông lông :
- Đồ cứt ! Tất cả Việt Nam chúng bây là thứ cứt, thứ dơ bẩn... Mai Ly nghe và hiểu được. Em nổi máu Dân Tộc lên, bèn chửi lại :
- Nếu tụi bây cho Dân Tộc Việt Nam tao dơ bẩn, thì tụi bây hãy cút hết đi. Về Mỹ hết đi. Chớ tụi bây ở đây, như là tụi bây uống nước tiểu và ăn phân của Việt Nam chúng tao. Anh lính Mỹ bị Mai Ly chửi lại, anh ta tức quá, dựng đứng nói Mai Ly là gián điệp cho Việt Cộng. Lính đến ba bốn xe bao vây bắt Mai Ly còng tay. Ngồi trên xe lính Quân Cảnh Mỹ M.P. Trong khi đó có một ông Việt Nam cũng trọng tuổi, hỏi Mai Ly :
- Nè, tôi hỏi cô, có phải cô làm gián điệp cho Việt Cộng không ?
Mai Ly ngớ ngẩn ngạc nhiên, hỏi lớn :
- Làm gián điệp ! Trời đất ơi ! Gián điệp là gì, con không hiểu ?
- Không hiểu ! Thôi, cô đừng có đùa, hãy nói thiệt đi, chớ về bót là cô bị khai thác mạnh bạo đấy !
- Ờ, thôi. Con hiểu rồi chú ơi ! Vì con vừa chửi lộn với thằng lính Mỹ bên kia kìa. Tại nó chửi tất cả người Việt Nam của chúng ta là đồ dơ bẩn. Con tức quá, máu Dân Tộc của con nổi lên, rồi con chửi lại và đuổi nó về Mỹ. Vì con nói nếu nó còn ở lại đây, thì như nó uống và ăn đồ dơ nhất của Việt Nam. Con nghĩ, vì nó chạm đến tổ tiên, ông bà con. à, mà trong đó có luôn cả chú nữa đó.
Chú thông dịch viên nghe thế, ông cũng nổi máu Dân Tộc lên. Chú nghiêm trang nhìn ông đại úy M.P., chú kể từ đầu tới đuôi. Chàng M.P. lắng tai nghe, mắt nhìn nhìn Mai Ly, chẳng hiểu ông nghĩ gì, mà đầu ông gật gật, ông quay sang bảo lính tháo coòng tay cho Mai Ly, rồi còng tay chàng lính Mỹ kia. Mai Ly được thả dọc đường, em mừng quá vì thoát nạn. Miệng em nói cám ơn lia lịa với ông thông dịch viên và chàng Quân Cảnh "M.P"...


Mai Ly ngang dọc giữa đời.
Kiêu căng ngạo mạn, tánh trời đặt cho
Rừng đời lớn rộng quanh co
Hùm beo, rắn rít lò mò rình theo.
Mượn da sư tử mang đeo
Phòng khi gặp nạn, móng vèo vươn ra.


Mai Ly cặm cụi đi làm, em rất ngạo mạn, bất cần đời. Bởi mục đích riêng của Mai Ly là phải làm cho có thật nhiều tiền để nuôi thân và nuôi mẹ già.
Thắm thoát trôi qua, vào khoảng giữa năm 1964. Thời buổi loạn ly, lính lùng bắt, xét giấy khai gia đình lung tung. Mai Ly cứ bị bắt vào hết bót này đến bót nọ. Tại vì em không có giấy tờ. Sau đó, em phải trở về Bình Chánh để nhờ chú Hữu Huỳnh làm cho tấm giấy căn cước trội thêm một tuổi cho hợp lệ với pháp lý hiện hữu.
Sau khi có tấm căn cước hộ thân, Mai Ly đi làm yên ổn hơn. Đi làm dư được chút ít tiền, em có ý muốn đổi căn phòng khác rộng hơn. Vừa có ý nghĩ đó thì có một chàng lính Hải Quân Mỹ cấp bậc Thượng Sĩ Nhứt, tuổi ngoài ba mươi, tướng tá cao ráo, khá đẹp trai, chàng rất si mê Mai Ly. Chàng ta đề nghị mướn nhà cho Mai Ly ở.
Từ hẻm Võ Tánh, Mai Ly dọn qua "Building Mai-Anh", số... đường Nguyễn Công Trứ cạnh "Khu Dân Sinh", gần chợ "Cầu Ông Lãnh". Nơi đây là một căn phòng rộng rải, khá trang trọng và đầy đủ tiện nghi. Xem như đời Mai Ly được bước lên từ từ với cái nghề chiêu đãi viên Snack-bar. Một nghề xưa như trái đất mà đâu đâu trên thế gian, nước nào cũng có, bất luận xứ nghèo hay xứ giàu...

Cô bé Mai Ly lúc bấy giờ không còn là cô bé dịu hiền, nhút nhát nữa. Mà em chẳng còn biết sợ một ai trên cõi đời này. Xem như bé Mai Ly không còn nữa. Cát bụi đời đã phủ lấp xác thân em rồi. Lúc bấy giờ, Mai Ly chỉ còn biết em là một đóa hoa đem sắc hương cho lũ ong, đàn bướm mua vui thôi. Mai Ly thay đổi đàn ông như thay áo. Em bắt đầu ngụp lặn trong trụy lạc, tập tễnh hút thuốc, uống rượu. Mai Ly chỉ biết có tiền và những cuộc vui. Còn trái tim của em, có lúc yêu, có lúc thù ghét đàn ông. Bao trận tình ngắn ngủi cứ đu qua, đánh lại. Mai Ly vui bao nhiêu thì cũng buồn bấy nhiêu. Khi tiền bạc thịnh hành, nhờ gặp thời, thì trong lòng của em quay về với những người tình xưa. Nhứt là hình ảnh của Hoàng và Larry. Nhưng trong lúc này thì có chàng lính Hải Quân, tên Andy. Andy yêu Mai Ly tha thiết nhưng nàng lại dửng dưng đùa cợt, xem Andy như một khách mua hoa hay là một "khách" bao tháng mà thôi.
Một thời gian ngắn, Andy chán nản bỏ ra đi. Mai Ly chẳng chút gì tiếc nuối. Em đổi Snack-bar này sang Snack-bar khác. Vì em tự biết mình trẻ đẹp, hấp dẫn, nên đi đến chỗ nào người ta cũng nhận. Suốt mấy năm sống phóng đãng, xem ái tình như món đồ chơi đùa vui mà lại có tiền. Giả chân, chân giả ? Làm sao ai nào hiểu nổi, niềm đau của những cô gái "làng chơi" đây ? "Tay nâng ly rượu, miệng cười mà lệ rưng rưng...".
Rồi những giây phút tâm hồn cảm thấy cô đơn, lòng trống vắng. Mai Ly gặp Dzoanh, người con trai Việt Nam, cỡ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, giáo sư Anh văn trường Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Chàng lớn hơn Mai Ly tám, chín tuổi. Mấy tháng cặp bồ với Dzoanh. Ái tình vừa bén lửa thì Dzoanh ngả bệnh. Mai Ly được tin ấy, em đến tận nhà thăm Dzoanh. Hôm ấy, Mai Ly mặc chiếc áo dài trắng, tóc kẹp, không điểm trang chút son phấn nào cả. Trông em như một cô nữ sinh... Mai Ly bước vào nhà thì gặp ngay cha của Dzoanh. Em lễ phép chào, chào đến ba lần mà cha Dzoanh không nhìn, chào lại. Ông còn đưa ánh mắt khinh bỉ em. Tâm hồn Mai Ly trở lại với nỗi niềm đau hận, em thoáng nghĩ đến Hoàng mà lòng tràn ngập mối hận tình năm xưa. Năm phút sau Mai Ly ra về mà nghe tim đau nhói, vì tự biết mình đang yêu Dzoanh tha thiết. Em nhủ : "Làm sao mình làm dâu trong nhà Dzoanh được. Vã lại, Dzoanh là đứa con trai Cả của một gia đình phong kiến lễ nghi. Nếu Dzoanh theo mình, Dzoanh sẽ mang tội bất hiếu. Vì mình là gái bụi đời cũng chẳng xứng đáng gì với gia đình Dzoanh. Thành kiến, bảo thủ, nho giáo của người Việt Nam rất khắt khe. Vậy mình hãy trốn tránh Dzoanh"...

Mai Ly ra về mà trong lòng như cuồng phong bão tố và tâm hồn bấn loạn. Ngồi trên chiếc xích lô đạp đôi dòng nước mắt rớt rơi từng đợt, thầm nghĩ : "Dzoanh ơi ! Em phải xa anh ! Em phải trốn anh ! Em biết anh sẽ tìm em, hoặc anh nghĩ là em không có tình yêu với anh. Nhưng hoàn cảnh nào em cũng chịu. Em mong rằng ngày mai hay một thời gian nào đó, anh sẽ hiểu em hơn".
Mai Ly cố gắng quên Dzoanh. Hằng đêm em mượn tiếng nhạc, ánh đèn khuya và rượu nồng để giải sầu.
Lúc bấy giờ, Mai Ly đã đi ra trung tâm; Nguyễn Huệ, Tự Do, em xin làm vũ nữ kiêm chiêu đãi viên trong một "Dancing-snack-bar Eve". Nơi đây, quan khách toàn là người ngoại quốc. Hầu hết, họ là dân đại-thương gia, công tư chức cao cấp...
Mai Ly lao mình trong sóng nhạc với ánh đèn màu. Em sống thác loạn quay cuồng để quên đời. Tiền rừng, bạc biển, xiêm y lộng lẫy. Mai Ly ăn diện sang hơn, nghề nghiệp sành sỏi hơn. Em bắt khách bằng đôi mắt lẳng lơ, mơ mộng, gợi lên nét buồn buồn đầy tình tự. Đôi khi gặp những cánh "bướm đa tình", họ nói yêu em. Mai Ly nâng ly rượu đụng với họ và ngất ngưởng cười và hỏi :
- Ê ! Anh nói yêu tôi ! Yêu tôi, mà có dám cưới tôi làm vợ không ?
Khách trả lời rằng :
- Sao cô đi nhanh thế ?
- Nhanh à ! Há ! Miệng anh nói yêu tôi, mà lòng anh lại sợ. Có phải không ?


Những bối cảnh đó thường xẩy ra hằng đêm như cái dĩa hát, mà Mai Ly cứ cho hát hoài không thấy rè.
Nghề nghiệp nào cũng có nguyên tắc riêng để tán và bắt "khách". Thật buồn cười trong xã hội mà con người đôi khi bắt buộc phải đóng đủ vai, đủ tuồng trên sân khấu Đời này.
Như bài "Đời Lắm Việc" của Tiên Sinh Thi Sĩ Tản Đà :


"Đời người như giấc chiêm bao
Mà trong mộng ảo tại sao không nhàn ?
Đã sanh ra ở nhân hoàn
Lao tâm lao lực một đoàn khác chi ?
Người ông lớn, đứa cu li
Nhọc lòng nhọc xác cũng vì "cái ăn".
Cuộc đời kinh tế khó khăn,
Người đời càng phải nhọc nhằn sớm hôm.
Những người khố rách áo ôm
Mồ hôi đổi lấy bát cơm no lòng.
Người thương mại, kẻ canh nông
Lo tiền, lo thóc, năm cùng lại năm.
Ngày ngày hai buổi đi làm
Cụ thừa trong sở, ông tham trên tòa.
Người khiêu vũ kẻ xướng ca
Cũng là nghề nghiệp con nhà làm ăn.
Người viết báo kẻ bán văn
Sinh nhai cái bút khó khăn lần hồi.
Người đi sông nước ngược xuôi,
Kẻ đêm kim chỉ ngày ngồi vá may.
Kẻ đi đồn thú Đông Tây,
Người khua chuông mõ ăn mày cửa không.
Người thuyền thợ kẻ gánh gồng
Người canh cửi kẻ bên sông lưới chài,
Cùng trong lao động một đời,
Kể sao cho xiết hạng người thế gian !
Giàu sang chưa dễ ai nhàn,
Nghèo hèn ai chớ phàn nàn làm chi !
Vui buồn ai cũng có khi
Có hoan lạc có sầu bi lẽ thường.
Trăm năm một giấc mơ màng,
Nghĩ chi cho bận gan vàng hỡi ai !"


*


Mai Ly đã ra đến vùng trung tâm Sàigòn ánh sáng. Nghề nghiệp cứng cỏi, thông hiểu và kinh nghiệm khá nhiều về những cánh bướm mua vui. Khách đã mua cái vui từ thân xác và hương sắc của Mai Ly. Thì ngược lại Mai Ly chuốc lấy những nỗi buồn riêng, sau khi trở về với căn phòng trang nhã mà chỉ nhìn chiếc bóng lẻ, hình đơn của mình...
Rồi một đêm đầu tháng, Mai Ly vừa có tiền riêng và vừa lãnh lương. Đêm ấy, em hơi say rượu, tâm hồn như điên loạn. Về đến căn phòng, nhìn vào gương, soi thấy son phấn lem luốc, nhạt nhòa. Tiền đang có trong xách tay, em mở ra lấy mấy sắp liệng lên trần nhà, làm tiền bay tung tóe khắp phòng. Rồi úp mặt, nằm sắp trên giường khóc nức nở và hét lên :
-Tiền ! Tiền ! Tiền ! Em vụt đứng dậy lục lạo trong học tủ, thò tay lấy mấy viên thuốc ngủ loại cực mạnh định uống để cho ngủ năm bảy ngày... Nhưng bất chợt, em sực nhớ... Em hét thật to và nói :
- Má ! Má ! Má ơi ! Con không uống thuốc đâu ! Con còn có má, con phải nuôi má như lời của con đã hứa với má. Nhưng má ơi ! Con buồn quá ! Con cô đơn quá ! Không có ai chân tình với con cả... !
Gào thét một hồi, đến đây Mai Ly giựt mình tự trách : "Hứ ! Mà mình có chân tình với ai không ? Tại sao mình lại trách người ? Hằng tá đàn ông nói yêu mình. Mình khi dễ họ mà. Mình không tin người, sao bắt người ta tin mình ? Ha ! Cho tình, mà còn chưa được tình. Huống gì mình không cho mà đòi được. Ích kỷ thật ! Đồ ích kỷ ! Đồ ích kỷ !"

Mai Ly la hét, mắng chửi, tự trách mình, rồi nghe lòng nhớ lại, lảm nhảm : "Ông Thành An, Larry Coper, Andy, Trần Đình Dzoanh và... Những người đó, họ yêu mình thật. Những tấm chân tình giờ đây đã xa ta rồi. Hãy xóa bỏ và ráng quên đi !"

Mấy năm ròng rã, Mai Ly thấy ngao ngán với ánh đèn đêm. Tiền có dư, "bồ" bao tháng hai, ba trự. Mỗi tháng ít nhứt nàng cũng có khoảng năm, sáu chục ngàn đồng. Mai Ly bỏ "Dancing Eve" đến đường Tự Do xin làm ban ngày tại "Prince-bar". Nơi đây, buổi trưa toàn là những dân làm văn phòng, họ nghỉ trưa thường ra uống nước và gần đó có hai khách sạn thuộc loại sang; "Caravel" và "Continental".
Mai Ly làm tà tà được mấy tháng, y như cô thư ký "trá hình". Một hôm, nàng gặp lại ông khách quen hồi làm ở "Kim Cương-bar", tên Bill cỡ ba mươi tuổi. Bill nói, chàng thích Mai Ly từ lâu rồi. Bây giờ gặp lại Mai Ly, Bill đề nghị sống chung. Mỗi tháng chàng cho ba chục ngàn. Mai Ly thấy chàng ta cũng đàng hoàng nên chấp thuận ngay. Sau đó, hai người đi tìm mướn căn phố lầu ba từng ở gần "Cư Xá Lữ Gia" (Phú Thọ). Nhưng Bill ra điều kiện, nhỏ nhẹ bảo :
- Mai Ly ! Em về ở với anh như một người vợ, và anh không cho em đi làm bar nữa nhé !
Mai Ly bằng lòng. Nhưng nàng lại đi làm lén ban ngày. Một hôm "xui xẻo", gặp bạn của Bill. Mai Ly căn dặn là đừng nói với Bill. Nhưng chàng trai kia bênh bạn mà học lại cho Bill biết. Bill giận lắm, chàng chửi thầm : "Con khốn nạn này thật là xạo, nó sẽ biết tay ta..."
Đến cuối tháng, thừa dịp Mai Ly đi làm, Bill về nhà dọn hết đồ đạc đi vô trại. Chiều Mai Ly về thấy nhà trống trơn, chỉ có chị làm còn ở đó, nàng hỏi thì chị nói :
- Hồi trưa em thấy ông Bill về với hai người bạn bằng xe Jeep. Họ hì hục dọn đồ. Em không hiểu gì hết !
- Chị có nghe họ nói gì không ?
- Dạ, không.
Mai Ly lên phòng dọn đồ đạc và gọi taxi chở đồ về nhà nàng. Rồi tiếp tục đi làm ban ngày nơi cũ. Một hôm bà chủ cần chiêu đãi viên làm đêm, bà hỏi :
- Cô Mai Ly à ! Cô có làm đêm ở đâu không ?
- Dạ, thưa bà, không.
- Trong lúc này, tôi cần "gái" làm đêm, cô có làm được không ?
- Dạ, được. Nhưng em chỉ làm ba đêm trong tuần thôi.
- Ờ, cũng được.

Chương 4 - Mai Ly II (tự truyện Việt Dương Nhân)

Chương 4


Sau đó, Mai Ly được ông Cò đưa về nhà bà Kim Cương để lấy đồ đạc, quần áo. Còn tiền làm việc thì bà Kim Cương không phát cho em. Mai Ly rất tinh ranh, sẵn nhờ ông Cò đưa đi, vì em sợ bà Kim Cương sẽ hành hung. Em nói nhỏ với ông Cò :
- Dạ, bác làm ơn đưa dùm con ra Ngã Sáu Sàigòn.
- Để làm gì ?
- Dạ, con có nhà người thân ở đó.
- Ờ, cũng được. Cháu đợi bác một chút để bác nói chuyện riêng với bà Kim Cương rồi bác đưa đi.
Ông Cò ra dấu với bà Kim Cương lên lầu với ông. Bà Kim Cương và ông Cò đi lên lầu, vào phòng khách, ông cắt nghĩa và nói :
- Bà nên tha con bé đó đi. Vì nó liều mạng lắm, bà khó mà làm áp lực được nó, một khi nó không có ăn cắp. Xin bà thông cảm dùm tôi.
- Thiệt là tức. Tôi già đầu mà làm không lại con ranh con này !
- Và bà cũng cho nó lấy đồ đạc.
- Chớ tôi giữ mấy thứ đó làm cái gì ?

Bởi bà Kim Cương dàn cảnh với ông Cò làm áp lực Mai Ly, để em sợ mà kêu bà ta cầu cứu, và có thể sau đó sẽ ưng thuận theo ý bà. Nhưng ông Cò sợ rắc rối vì sự phao vu, rủi Mai Ly liều mạng là mệt cho ông... Nên sau đó ông Cò đưa Mai Ly đến Ngã Sáu Sàigòn, em chỉ ông quẹo qua đường Ngô Tùng Châu hẻm bảy mươi bốn (74). Mai Ly chỉ đại mấy cái vi la bên trong. Ông Cò tin và nghĩ là em nói thật, ông thả em xuống. Mai Ly thoát nạn lòng mừng.
Mai Ly xuống xe chờ xe ông Cò mất dạng. Em liền vào tiệm cơm "Phước Thành" ăn một dĩa cơm sườn nướng, ăn xong em đứng dậy đến chào ông bà chủ, em hỏi bà Phước Thành :
- Măn, măn khỏe hả măn ?
- Ờ, ờ... Sao tôi thấy cô quen quen ?
- Dạ, hồi năm trước con ở bên hẻm với chị Marie-Thu. "Măn" không còn nhớ con sao ?
- Mèn đét ơi ! Mai Ly đây hả ? Mới đây mà cô thay đổi dữ quá. Ờ, măn nhớ rồi. Mà cô đi đâu xách va li vậy ?
Nét mặt Mai Ly hơi buồn buồn, em nói :
- Dạ, con đến đây nhờ măn hỏi ông chủ nhà bên hẻm, coi còn phòng cho con mướn được không ?
- Trời ơi ! Cô không có chỗ ở à ?
- Dạ, thưa không.
- Được mà, chắc ổng còn phòng trống. Cô cứ qua bễn hỏi đi, nói là ở bên này gởi cô qua.
- Dạ, con cảm ơn 'măn' nhiều. Măn cho con gởi va li lại đây, có gì chút nữa con sẽ trở lại lấy nghe măn !
- Ờ được.
Mai Ly liền chạy qua hỏi ông chủ nhà. Ông cho em mướn liền. Mai Ly mừng quá, trở lại tiệm cơm lấy va li và cảm ơn ông bà "Phước Thành", rồi băng qua đường.
Ông chủ nhà dẫn Mai Ly lên gác cây ọp ẹp, mở cửa phòng và đưa chìa khóa cho em. Căn phòng nhỏ xíu, chỉ để một cái giường, không chiếu, mền gì cả. Mai Ly để chiếc va li đó, liền chạy đi mua một chiếc chiếu, cái mền và một cái gối. Bấy giờ căn phòng đó như là giang san của Mai Ly. Cũng may là bà Kim Cương không lục xét, nên tiền và đồng hồ của Larry tặng còn. Tiền ấy em mua sắm và hằng ngày ăn cơm bên tiệm "Phước Thành".

Trời khuya một bóng chơi vơi
Trở về gác trọ xót đời hồng nhan.

Mấy ngày Mai Ly lo trang hoàng căn phòng trọ. Chung quanh, có năm sáu phòng, hầu hết là những anh chị sinh viên học đủ mọi ngành; y, dược, luật... Lúc nào Mai Ly cũng lễ phép, hòa nhã với mọi người chung quanh, hàng xóm.
Mai Ly đi xin làm chiêu đãi viên ở một Snack-bar nhỏ. Chiều chiều sửa soạn đi, khuya khuya lại về. Những người hàng xóm chung quanh, họ chẳng biết Mai Ly làm nghề gì. Sinh viên, học sinh, gái giang hồ, hay gì gì... ? Mai Ly cứ âm thầm sống theo lối sống của mình hằng ngày. Em lấy lòng tất cả các anh chị sinh viên và mọi người trong xóm, từ trẻ đến kẻ già.
Một hôm, Lisa-Xuân, cô bạn làm chung bar với Mai Ly. Xuân ngồi than thở :
- Mai Ly ơi ! Tao có chửa hoang hơn ba tháng rồi. Hỗm rày ế ẩm quá không làm ra tiền ! Hiện giờ, tao đang thiếu tiền nhà hơn một tháng. Bà chủ nhà nói, nếu tao không lo đủ là bả tống cổ tao ra ngoài đường. Mầy có dư, làm ơn cho tao mượn một ngàn rưởi được không ?
Mai Ly cũng không dư giả gì, nhưng em có thể mượn bà chủ bar trước được. Em vui vẻ nói :
- Ờ, để tao mượn tiền bà chủ mình nha !
Xuân nghĩ : "Mình hỏi thử con Mai Ly coi nó có cho mình ở trọ nhà nó không ?". Mai Ly ! Nếu được, luôn thể mầy cho tao đến nhà mầy ở trọ, khi sanh xong, tao đi làm và sẽ quàng tất cả tiền lại cho mầy !
Mai Ly nghe Xuân nói, lòng em xúc động, liền trả lời :
- Được, được. Nhà tao chỉ có một cái giường nhỏ. Hai đứa mình nằm chật một chút cũng không sao.
- Tao chỉ cần có chỗ ở thôi. Ngủ dưới đất cũng được mà Mai Ly !

Qua ngày sau, Mai Ly mượn được tiền đưa cho Xuân đi trả tiền nhà, rồi Xuân xách va li đến phòng trọ ở với Mai Ly.
Hai cô gái đồng nghề với "Đạm Tiên, Thúy Kiều", đồng tuổi, sắc vóc không hơn không kém "mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười".
Lisa-Xuân về ở nhà Mai Ly được vài tuần, thì có mẹ Mai Ly ra thăm. Bà Hùng thấy Xuân có chửa, bà chờ cho Xuân đi vắng, bà nói với con :
- Con à ! Con Xuân, nó có chửa hoang mà con cho nó ở đậu xui lắm à nghe !
Mai Ly nghe mẹ nói thế, em nín thinh. Bà Hùng nhắc lại :
- Bầu bì, thai nghén bốn mắt, mà con chứa thì không có hên. Xui mạt rệp đó con ơi !
Mai Ly nhích gần bên mẹ, nói :
- Má à ! Giúp được người là mình hên rồi. Má đừng có tin dị đoan. Riêng con thì con tin Trời Phật. Mình giúp người lúc té ngựa, khổ đau, hoạn nạn là làm việc lành mà má !
Bà Hùng thấy con mình cãi lại, và có ý muốn dạy mình. Bà nổi giận :
- Tao sẽ ở lại đây với mầy, không còn chỗ trống cho con Xuân nữa...
Mai Ly tưởng mẹ mình nói lẩy, ai dè bà Hùng ở lại thiệt. Chiều tối Lisa-Xuân về. Mai Ly suy nghĩ : "Có một cái giường nhỏ, bây giờ mẹ mình ở lại ngủ, không lẽ để cho Xuân ngủ dưới sàn nhà. Hơn nữa, nó đang mang bầu cũng tội nghiệp ! Vậy thì mình ngủ dưới sàn nhà cũng sao ! Cho con Xuân ngủ với mẹ mình...".

Đến giờ Mai Ly đi làm. Rồi khuya về, em trải chiếu dưới đất ngủ, nhường chỗ cho Xuân và mẹ. Sáng hôm sau thức dậy, Mai Ly xách giỏ đi chợ. Ở nhà bà Hùng đuổi Xuân. Xuân bị chạm tự ái đành bỏ đi mà không chờ Mai Ly về để nói từ giã. Mai Ly biết tánh mẹ mình khó, lòng em xót xa cho bạn, và thấy mẹ mình hơi ác với Xuân. Nhưng bà Hùng nói là Xuân tự ý cuốn gói ra đi. Bà thấy Xuân đi rồi, bà yên lòng cho con gái mình, bà đi trở về Xóm Đầm.
Vài tuần sau, có Ngà, cô bạn đồng hương lên Sàigòn tìm việc làm. Ngà xin ở trọ nữa. Mai Ly cũng không thể nào từ chối. Vài ngày sau, Ngà xin được một chân bán vải ngoài chợ Sàigòn. Mai Ly cho Ngà ăn và ở, em không hỏi cắc bạc nào cả. Thừa lúc Mai Ly nghe dưới nhà có phòng trống rộng rãi hơn, em tìm ông chủ nhà xin đổi phòng. Dọn xuống xong, Mai Ly thấy mình còn chút tiền dư, em liền đi mua giấy bông dán tường cho đẹp đẽ, sạch sẽ hơn.
Rồi một hôm, Mai Ly đang từ chợ Sàigòn lang thang về. Về tới Ngã Sáu thì gặp một người đàn bà trẻ, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ôm hai đứa con còn nhỏ, ngồi khóc bên vệ đường. Mai Ly đến gần hỏi :
- Sao chị khóc vậy ?
Chị ta chỉ hai đứa con và nói :
- Thưa cô, tôi khổ quá cô ơi ! Chồng tôi mới chết để lại hai con còn nhỏ. Ước gì, cô có tiền giúp tôi năm trăm đồng để tôi làm vốn mua dóng gánh bán trái cây nuôi hai con qua ngày.
Mai Ly nghe động lòng, trong túi chỉ có bảy trăm đồng, em liền móc ra cho chị ấy năm trăm. Chị nhận lấy số tiền, rồi chấp lạy và nói cảm ơn liên tu bất tận : "Cảm ơn cô ! Cảm ơn cô ! Cô tử tế quá, ơn cô làm sao tôi trả được sau này ?"
Mai Ly lắc đầu và đưa tay nựng hai đứa nhỏ. Đứa cỡ ba tuổi và đứa cỡ sáu bảy tháng, em nói :
- Xin chị đừng bận tâm gì cả. Nếu nhờ năm trăm đồng của tôi mà chị buôn bán được khá giả sau này. Nếu chị muốn đền ơn tôi, là bằng cách chị thấy ai nghèo khổ như chị bây giờ thì chị giúp cho họ. Đó là cách tốt đẹp nhứt để chị trả ơn cho tôi. Thôi, tôi về. Chúc chị được nhiều may mắn.
Nói xong Mai Ly bỏ đi. Về đến nhà gặp Ngà, Mai Ly kể lể chuyện vừa giúp người. Ngà nổi giận la mắng Mai Ly :
- Sao mầy ngu quá vậy ? Mầy bị người ta gạt rồi ! Rồi, rồi làm sao trả tiền nhà, chỉ còn ba ngày nữa tới tháng đó. Ngu quá đi !
- Bất chợt bị Ngà la mắng, Mai Ly từ tốn nói :
- Hổng có sao đâu. Tao sẽ năn nỉ ông chủ nhà cho tao đóng trễ hai tuần.
Tuy nói vậy, mà trong lòng Mai Ly cũng sùng Ngà lắm, em nghĩ : - Con Ngà này quá keo kiệt và ích kỷ. Ở nhà mình, nó không chia tiền mà còn làm tàng. Mình phải tìm nhà khác mướn mới được, để nhà này cho nó, nếu nó tiếp tục đóng thì ở, còn không thì bị người ta đuổi ra ngoài đường ráng chịu ha ha...
Qua ba ngày sau, Mai Ly đang đi chợ, thình lình có tiếng kêu :
- Mai Ly ! Mai Ly !
Mai Ly tìm dáo dác :
- Lisa ! Xuân ! Con quỉ sứ, trời ơi ! Mầy đi đâu mấy tháng nay ? ... Ủa, cái bụng mầy...
- Tao đi bụi đời... Tao bị hư thai. Và tao...
- Trời đất ! Chớ không phải mầy phá thai hả ?
- Không. Đừng nói bậy. Hên quá gặp mầy. Nè, tao trả một ngàn rưởi cho mầy nè. Bây giờ tao có bồ Mỹ khá lắm. Thôi, tao đi. Tao có hẹn...
Lisa-Xuân biến mất trong đám đông. Mai Ly cầm tiền trong tay mà như người đang nằm mộng được tiền. Em mừng thầm : - Thiệt là ông trời thương mình. Chưa kịp hẹn với ông chủ nhà, thì ông trời khiến con Xuân trả tiền cho mình. Mai Ly nghe lòng lâng lâng niềm vui, đi ra khỏi chợ, gọi xích lô đạp chở về nhà. Vừa thấy ông chủ nhà, em liền móc tiền trả liền. Làm ông chủ nhà ngạc nhiên :
- Bác có nghe cô Ngà nói, là cô đang kẹt tiền gì đó, sẽ để trễ vài tuần mà ?
Mai Ly cười, nói :
- Con định nói với bác chiều nay. Ai dè con Ngà nói rồi. Và cũng may mắn, vừa gặp Lisa-Xuân trả nợ cho con nè.
- Cô ở đây mấy tháng, tâm tánh cô hay bao đồng, giúp người. Thiệt là ông trời thương cô nên bù đáp lại đó. Chớ cô Ngà cổ nói cô ngu lắm.
Mai Ly mỉm cười :
- Nó nói con ngu, mà nó ở nhờ nhà con. Thì nó ngu chớ đâu phải là con. Ngu thì con làm sao làm ra tiền để giúp người hoạn nạn bác ?
- Bác biết chớ !
- Sẵn đây, con nói luôn với bác. Hết tháng này con để phòng lại cho con Ngà. Nếu nó tiếp tục ở thì phải đóng tiền.
- Trời ơi ! Cô bỏ tui sao ? Sao cô không bảo cô Ngà đi chỗ khác ?
- Làm sao con dám đuổi nó ? Nó đi làm có tiền lương đàng hoàng mà không chia phụ con cắc nào cả, rồi còn nói với bác là con ngu. Thôi, con phải đi, con tặng những gì con mua sắm cho nó hết. Con xách quần áo đi thôi.
- Cô cho không, cho đồ đạc hết cho cô Ngà vậy à !
- Dạ, cho không, cho hết. Nồi niêu, soong chảo có bao nhiêu. Trời cho con làm có tiền, con sắm cái khác tốt hơn.
- Thiệt, cô tốt bụng quá !
- Bác biết quá lòng người mà ! Hễ ăn ở tốt là người ta cho mình ngu hà bác ơi ! À, trước khi con tạm biệt nơi đây, con sẽ đãi tiệc, mời anh chị em sinh viên và bác ăn uống một bữa nha ! Thôi, con vô nhà...
Tháng sau, Mai Ly dọn lại đường Cá Hấp. Phòng ở đây sạch sẽ hơn, mắc hơn một chút. Nhưng gần chỗ làm khỏi tốn tiền xe.
Rồi cũng cảnh cũ tái diễn. Xinh, người chị bà con với Mai Ly, Xinh còn trẻ đẹp, cỡ hai mươi hai tuổi, đến xin ở nhờ ngắn hạn. Mai Ly cũng không từ chối nổi. Thỉnh thoảng Xinh hẹn ông bồ Việt Nam, tên Khánh đến nhà. Mỗi lần Khánh đến là Mai Ly ra ngoài hành lang ngồi chờ cho họ tình tự... Xong rồi Mai Ly mới vào nhà. Có khi Khánh ở lại ngủ, Mai Ly trải mền dưới đất ngủ, nhường giường cho họ. Nhiều lúc Mai Ly cảm thấy mình ngu thiệt. Với tâm tánh ấy thì cứ bị ngươì ta ăn hiếp thì đúng rồi ! Mai Ly lảm nhảm trong lòng : - Chị Xinh, xin ở đậu nhà mình một thời gian ngắn, nhưng sao chị cứ ở hoài kìa ? Hết tháng này tới tháng nọ. Rồi còn chuyên quyền, xem mình như người ăn nhờ ở đậu không khác. Có nhiều lúc trước mặt anh Khánh, chỉ còn ra điều sai bảo mình như đứa ở đợ làm mướn cho chỉ. Mai Ly cảm thấy đau lòng buồn chán tình đời. Rồi em lại đi tìm phòng khác mướn, và cũng "cho không" hết đồ đạc, chỉ xách quần áo ra đi nhường chỗ lại cho Xinh. Em đến mướn một phòng nho nhỏ trong hẻm Võ Tánh.
Đúng, Mai Ly là số con rệp ! Nhưng ông trời có bao giờ bỏ rơi em đâu.

Chương 3 - Mai Ly II - Phỏng theo đời Việt Dương Nhân)

Chương 3

Trời cao có thấu hay chăng
Vì sao đau khổ khăng khăng đeo hoài
Ngập tràn những nỗi đắng cay
Bao giờ thấy được một ngày sáng tươi ?!

Một đêm tan nát cõi lòng. Mai Ly không làm sao ngủ được, đôi mắt lệ cứ tuôn trào. Trong lòng mang nỗi niềm đau vô tận. Và lo lắng cho số phận mình ngày mai sẽ ra sao ? Mai Ly tự hỏi : "Rồi đây mình đi về đâu ? Nếu đi mướn phòng hoặc nhà, thì họ hỏi giấy căn cước. Mà mình không có một tờ giấy lận lưng. Trời ơi, hỡi trời !"
Mai Ly nghĩ tới mụ chủ bar Kim Cương... Rồi nghĩ tới Marie-Thu, nghĩ sang qua chị Simone, lại nghĩ đến phòng trà "Orchidée-Phong Lan". Nghĩ chỗ nào cũng không ổn. Đầu óc em suy nghĩ lung tung, bị quá chi phối, muốn phát điên lên. Rồi nghĩ đến mẹ em, nhưng làm sao về ở chung cùng mẹ được. Thân Mai Ly đã vướng bụi đời rồi. Hơn nữa, mẹ em và em không hạp. Nếu đi làm đêm ở tuốt ngoài Sàigòn xa quá. Vả lại chung quanh lối xóm để ý không tốt cho ai cả, thà em phải ở xa mẹ, xa xóm giềng.
Cuối cùng Mai Ly nhứt quyết trở lại "Snack-bar Kim Cương". Lần này em cũng đi xin việc làm. Nhưng làm việc khác. Suốt đêm suy nghĩ và xếp soạn đồ đạc vô va- i xong, em thiếp đi.
Sáng dậy Mai Ly ra ngoài sân vườn nhìn chung quanh. Trời rạng ánh bình minh nắng tỏa chan hòa, chim hót líu lo, những giọt sương còn đọng trên cánh lá, ngọn cỏ lóng lánh như những hạt kim cương. Mùi hoa sứ trong vườn thoang thoảng hương thơm. Mai Ly đi một vòng, rồi trở vô nhà, lên lầu.
Vì là ngày Chúa Nhựt, đã hơn tám giờ trong nhà im lìm còn chìm trong giấc ngủ. Mai Ly xách chiếc va li từ trên lầu xuống, em gặp ngay bà bếp đang đặt bàn cho điểm tâm sáng, bà hỏi :
- Ủa, cô Mai Ly ! Cô đi đâu mà khệ nệ chiếc va li vậy ?
- Dạ, thưa dì Tư. Con đi về.
- Cô về ? Cô về đâu ?
Nước mắt Mai Ly trào ra, em nghẹn ngào nói :
- Dạ, con cũng chưa biết về đâu !
- Vậy sao cô không ở lại đây ? Các ông mến cô lắm, và tôi cũng mến cô nữa.
- Cám ơn dì, con biết. Nhưng... nhưng con phải rời khỏi nơi đây. Vì ông Thiếu Tá Coper bị tai nạn đã đưa về Mỹ rồi.
- Thật không may cho ông Coper và cả cô nữa. Nhưng cô cứ ở lại đây, đâu có hề gì.
- Dạ, không được đâu dì Tư à !
- Vậy, cô ăn điểm tâm đi, chút nữa các ông kia thức dậy đầy đủ, rồi cô đi đâu có muộn !
- Dạ, con cám ơn dì, con đi liền. Còn đây, con xin gởi tí quà cho dì, chú bồi và chú tài xế, nhờ dì trao lại dùm.
- Dạ, cám ơn cô, cô ở đây có mấy tuần mà ai cũng mến thương cô.
Bà bếp phụ xách va li đưa Mai Ly ra cổng. Chú lính gác cổng mở cửa cho Mai Ly, và em đưa cho chú chút quà. Mai Ly đi bộ từ từ ra đường Chi Lăng đón taxi. Leo lên taxi, em nín thinh, chú Taxi hỏi :
- Cô đi đâu ?
Mai Ly giựt mình nói :
- Dạ, dạ. Chú đưa dùm ra Sàigòn.
Từ Chi Lăng ra Sàigòn, Mai Ly còn phân vân, rồi tự hỏi : "Mình đi đâu ? Đi mướn chỗ cũ của Marie-Thu hay đến Snack-bar Kim Cương à !". Mai Ly suy nghĩ mãi, taxi đã chạy ngang qua nhà thờ Đức Bà, Mai Ly giựt mình nói với chú tài xế :
- Chú, chú ! Chú làm ơn đưa dùm cháu qua đường Hồng Thập Tự - Cao Thắng.
Chú taxi điềm nhiên cho xe trực chỉ đến đó, chú nói :
- Thưa cô đây là Hồng Thập Tự - Cao Thắng.
- Được rồi. Bao nhiêu tiền vậy chú ?
-Dạ, hai trăm ba mươi hai đồng.
- Đây chú cầm luôn khỏi thối.
Mai Ly đưa chú taxi hai trăm năm mươi đồng. Mai Ly xuống xe với cái va li. Em nhìn về phía biệt thự "Ngọc Yến". Rồi em cúi đầu đi thẳng qua nhà bà Kim Cương.
Đã hơn mười giờ sáng. Mai Ly đi vòng ra ngõ sau, vì em cố ý tìm bà Vú. Bà Vú vừa đi chợ về nhìn thấy Mai Ly, bà hỏi :
- Ủa, Mai Ly đây hả ?
- Dạ, con nè Vú, bộ Vú quên con rồi sao ?
- Cha, bây giờ con thay đổi quá chừng. Con đi đâu đây ? Sao mà còn xách va li theo nữa ?
- Dạ, con đi xin việc làm.
- Xin việc làm ?
- Dạ, đúng. Nhưng kỳ này con xin làm... chiêu đãi viên.
- Chắc chắn bà chủ sẽ chịu liền. Con biết không ? Dạo trước con bỏ đi ngang, bà chủ giận con lắm.
- Vậy hả Vú ?
- Chớ sao. Thôi, con ở đây ăn cơm trưa. Rồi chừng nào bà chủ thức dậy, Vú lên thông báo cho bà biết.
- Dạ, mọi sự con nhờ Vú.
- Vú cũng ráng giúp con.

Lối bốn giờ chiều, bà Kim Cương thức dậy. Như thường lệ, bà lên tiếng là bà Vú đem ly nước cam tươi lên và sẵn Vú mở lời :
- Dạ, thưa bà, chắc bà ngủ ngon ?
- Ờ, tối hôm qua vui quá, tôi ngủ yên.
- Dạ, thưa... bà...
- Cái gì mà bữa nay Vú cứ đứng đây thưa bẩm hoài vậy ?
- Dạ, dạ... Bà còn nhớ cô Mai Ly không ?
- Mai Ly ! Mai Ly... con bé đó nó hại tôi. Chút xíu nữa tôi phải hoàn tiền lại cho lão Thành An rồi. Nhưng cũng may lão ta rộng rãi biếu tôi luôn. Ờ, nhớ chớ, nó ra sao ?
- Dạ, Mai Ly đang ở dưới nhà bếp.
- Hả ! Nó dám "lết" cái mặt nó đến tìm tôi ? Con bé này gan thật !
- Dạ, thưa bà, tôi nghiệp Mai Ly. Còn em không biết gì hết. Chỉ biết Mai Ly trở lại xin làm chiêu đãi viên nhà này.
- Hứ ! Mấy tháng nay nó trốn biệt, rồi bây giờ mang xác về xin làm. Vú xuống bảo nó lên đây cho tôi biểu.
- Dạ, xin bà niệm tình thương cổ.
- Ờ, thương hay không tùy tôi, Vú kêu nó lên.
Bà Vú trở xuống bếp nói với Mai Ly :
- Mai Ly à ! Ráng nhịn nhục, bà chủ nói gì cũng ngồi nghe, chớ đừng có gàn cãi nghe con.
- Dạ, con nghe lời Vú. Con khổ quá Vú ơi !
Nói đến đây, nước mắt Mai Ly tuôn trào. Em lên phòng bà Kim Cương gõ cửa :
- Ờ, vô đi.
- Dạ, con kính chào bà, mong bà hiểu dùm con.
- Hiểu rồi.
Bà Kim Cương nhìn Mai Ly, bà mỉm cười, nói giọng mai mỉa :
- Cô cần đến tôi sao ? Bây giờ tôi thấy cô càng đẹp hơn và coi bộ sành đời dữ à.
- Dạ, xin bà thương con...
- Làm chiêu đãi viên, chớ hết giữ em rồi phải không ?
- Dạ. Nhưng tùy bà.
- Lúc nào cũng cái giọng kiêu ngạo.
- Dạ, con nào dám.
- Mấy tháng nay cô trốn tôi. Cô ở đâu, làm gì ?
Mai Ly ngập ngừng đôi phút, rồi nói :
- Dạ... con đã có chồng.
- Có chồng ! Chồng cô đâu ?
- Dạ, bị tai nạn.
- Tai nạn ! Tai nạn bao lâu rồi ?
- Dạ, mới đây.
- Vậy, cô lấy chồng được bao lâu ?
- Dạ, mới vài tuần.
- Vài tuần ! Vậy là số sát chồng !
- Dạ, chồng con chỉ bị thương thôi.
- Đâu rồi ?
- Dạ, đưa về Mỹ rồi.
- Lấy Mỹ ! Hứ ! Chỉ có vài tuần thôi sao ?
- Dạ, tụi con biết nhau lâu hơn.
- Vậy, cô làm tình mấy lần ?
- Dạ, một lần.
Ánh mắt bà Kim Cương vụt sáng lên, rồi dịu giọng :
- Tội nghiệp hôn ! Được, tôi nhận cô làm. Còn việc "đi khách" ?
- Dạ, xin bà cho con lựa chọn.
- Lại lựa chọn, lựa chọn. Hứ !
- Dạ, bây giờ con biết sơ sơ nghề chiêu đãi viên, cũng nhờ ơn bà đã cho con học Anh Văn lúc trước.
- Thôi, được. Tôi nhận cô. Còn chuyện gì khác sau này sẽ tính. Phòng cô còn trống trên lầu ba, xuống nhà nói với Vú là cô ở phòng cũ.
- Dạ, con đội ơn bà.
- Nè. Ăn ở đây cái gì cũng chia sáu bốn nghe hôn !
- Dạ, con hiểu, thưa bà.

*

Mai Ly xách va li đi lên phòng cũ. Rồi trở xuống bếp ăn chút cơm nguội. Sau đó, Mai Ly đi ra chợ Sàigòn mua sắm drap, áo gối mới và tặng cho bà vú chút tiền. Chiều về, em sửa soạn chuẩn bị tiếp khách. Quang cảnh Snack-bar cũng thế. Chỉ có thay đổi vài cô gái mới. Vừa xuống bar thì bảy tám cô chiêu đãi viên nhìn Mai Ly bằng những cặp mắt tò mò. Mai Ly cười và gật chào xã giao. Riêng, chỉ có Sự biết Mai Ly. Sự đến gần và quàng tay qua vai Mai Ly, cậu làm ra vẻ thân mật và nói với các cô :
- Đây là Mai Ly, nhân viên cũ... Nhưng trước kia làm việc khác.
Cả bar cười rần lên, có cô Minh Anh hỏi :
- Việc gì vậy anh Sự ?
- Giữ cậu Út, con trai của bà chủ mình.
- Thế à ! Nay cô "giữ’" ai đây ?
- Thôi các cô đừng châm biếm. Kể từ bây giờ, Mai Ly là đồng nghiệp với các cô.
- Hứ ! Dân ở đợ ra đời đó tụi bây ơi !
Mai Ly thấy khó chịu trong lòng, nhưng nàng vẫn giữ nụ cười gượng, đưa ánh mắt rảo quanh nhìn các cô và nói :
- Đúng vậy. Vì nghèo và dốt nát mới làm thế đó các chị à !
Các cô nghe những lời Mai Ly đáp lại, coi giận lắm. Cô Diễm Trang liếc mắt, chửi thề :
- Xí, đm... Thứ làm điếm mà tưởng đâu m ình là tiểu thư đài các. Còn bày đặt nói móc nữa...

"Tưởng rằng con gái đang xuân.
Không ngờ lại rặt những phường ăn sương".
("Kiều" Nguyễn Du)

Nghe tiếng giày bà chủ vọng xuống, mọi người đều im lặng. Bà Kim Cương là loại gái làng chơi từ hồi đời Pháp thuộc. Năm nay tuổi bà ngoài năm chục. Tuy như cánh hoa đã tàn, nhưng nét diễm kiều, xuân sắc xưa cũng còn in đậm trên gương mặt phong trần sương gió và đầy kinh nghiệm với cái nghề "ăn sương hút máu" này.
Khách từ từ vô, mỗi người có phận sự. Mai Ly cũng cầm bộ bài xóc xóc. Em chỉ tiếp khách thừa, khách lạ.
Trôi qua hơn một tuần lễ êm đềm. Bà Kim Cương để ý cách Mai Ly làm việc. Em chỉ tán khách uống nước trà (Sàigòn-Tea) để chia tiền. Mai Ly làm việc rất giỏi, mà không có ông khách nào hỏi em đi (). Có lẽ họ thấy em còn quá trẻ. Thật ra Mai Ly vẫn tự xem mình còn trinh trắng. Cứ như thế, khách trở lại cho em uống nước trà.
Một buổi xế chiều, bà Kim Cương gọi Mai Ly lên phòng, bà đề nghị :
- Mai Ly ! Con còn nhớ ông Thành An không ? Ông ta vẫn còn mê con lắm.
- Dạ, xin bà thương con, cho con làm để con sống và còn nuôi má con nữa. Ông ấy con ghê tởm và sợ lắm.
- Sao, cô ghê tởm à ? Cái giọng này cũng không chừa.
- Dạ, con xin bà...
- Không xin xỏ gì cả. Ngày nay cô vào đây làm chiêu đãi viên. Cô là con Đ... trong nhà tôi rồi, cô biết không ?
- Dạ, xin bà đừng giận con.
- Hứ ! Kỳ này cô cãi tôi, tôi sẽ cho cô vô khám. Thứ làm điếm rồi mà còn cái giọng cầu cao.
Nước mắt Mai Ly tuôn tràn, tự nhủ : "Trời ơi ! Thân phận vì sao mà khổ như thế này ? "
Mai Ly ngồi khóc thút thít. Bà Kim Cương nghĩ mình đã nắm được tâm lý phần nào. Vì bà biết Mai Ly đến bước đường cùng, nên bà tấn công tới tấp :
- Hứ ! Cô có biết không ? Tại vì cô mà tôi đã mang nợ ông Thành An. Ngày nay trời khiến cô trở lại cần tôi. Tôi tử tế nhận cô làm việc, còn ăn và ở đây nữa. Cô làm tôi hao tốn nhiều quá mà cô không có chút tình hay nhớ ơn nghĩa chi cả. Cô thật là tệ bạc.
Mai Ly nghe bà Kim Cương nói, em liền lau nước mắt, gằn giọng, hỏi :
- Thưa bà. Tiền gì ? Nợ gì ? Bao nhiêu ?
- Cô có gì để trả lại cho người ta ?
- Bây giờ con không có. Nhưng những ngày tháng tới con sẽ trả từ từ.
- Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nơi đây. Cho cô hết cách làm ra tiền. Hứ, đồ, đồ...
Mai Ly bất cần, em hất mặt lên và nói :
- Nếu không được thì bà kêu lính bắt con đi.
- Cô thách tôi à ?
- Dạ, không. Con không dám thách bà, nhưng con đành bó tay. Nước đường cùng ở tù trừ nợ có sao đâu !
Mai Ly không ngờ bà Kim Cương có thể gọi lính bắt em. Nhưng mưu kế bà ta đã dàn dựng sẵn ra rồi. Bà đứng lên gọi điện thoại nói nho nhỏ, Mai Ly không nghe được bà nói gì và với ai ? Nửa tiếng đồng hồ sau, trên xe Jeep có ba, bốn chú lính lại. Bà Kim Cương phao vu là Mai Ly ăn cắp năm chục ngàn đồng.
Lính bắt Mai Ly về bót quận ba. Lính giao lên cho ông Cò cỡ bốn mươi tuổi, Mai Ly vừa thấy ông, em rất lễ độ :
- Dạ, con kính chào bác.
- Ờ, mời cô ngồi.
- Dạ, con cám ơn bác.
Ông nhìn Mai Ly, lấy khẩu cung :
- Cô cho tôi biết họ tên của cô đi !
- Dạ, thưa bác, con tên Nguyễn Thị Mai Ly.
- Mấy tuổi ?
- Dạ, tuổi Việt, con được mười tám. Còn tuổi Tây con chưa tới.
- Con nhà ai. Cha mẹ tên gì ?
Mai Ly nín thinh không nói lời nào. Ông Cò lớn tiếng hỏi như hâm dọa :
- Tôi hỏi cô, sao cô nín thinh, bộ cô muốn tôi nhốt hả ?
- Dạ, dạ. Con không là con của ai cả !
- Ai trách nhiệm đời cô ?
Mai Ly nghe hai tiếng "trách nhiệm", em nói lớn :
- Trách nhiệm ! Trách nhiệm !
Mai Ly ngả người trên chiếc ghế và cười một cách ngạo nghể. Làm ông Cò giận quá, ông hét to lên :
- Tại sao cô cười ? Mà cái giọng quá ngạo nghể, khinh thường tôi hả ? Tuổi tôi đáng cha cô, cô có biết không ?
Mai Ly nghe đến tiếng "đáng cha". Mặt nghiêm lại nhìn chầm chập vào mặt ông Cò và nói chầm chậm :
- Con xin bác tha thứ lỗi mất dạy của con. Và xin bác hãy dạy con như một đứa con hư đang được cha rầy đi.
Ông Cò đứng dậy đi qua đi lại, ghim điếu thuốc lá vào môi, hít một hơi dài, ông nghĩ : "Trời ơi ! Con bé này rất thông minh, mình hớ một câu là nó chụp liền, nó không phải là con cháu nhà tầm thường, và cũng không phải thứ ngu dốt !"
Ông Cò nghiêm giọng hỏi :
- Này, cô Mai Ly !
- Không. Nguyễn Thị Mai Ly mới đúng đó thưa bác.
- Ờ, Nguyễn Thị Mai Ly. Được rồi. Tôi hỏi lại cô một lần nữa, ai là người trách nhiệm đời cô ?
Mai Ly ngửa mặt nhìn lên trần nhà :
- Bác khéo hỏi, người trách nhiệm đời con, ... chính là bác đó.
Ông Cò sửng sốt :
- Trời, trời ơi ! Sao cô đổ thừa cho tôi ?
- Tại, tại vì bác không bắn cho con chết liền đi.
Nói đến đây Mai Ly ôm mặt khóc ào lên. Ông Cò hết hiểu nổi. Từ đáy lòng ông lại thấy tội nghiệp Mai Ly. Ông nhẹ giọng :
- Mà này cháu Mai Ly ! Cháu hãy nói thật với bác đi. Cháu có ăn cắp tiền của bà Kim Cương không ?
Mai Ly khóc thút thít, nghẹn ngào nói :
- Bác hiểu mà, sao bác còn hỏi con ?
- Vậy là bà Kim Cương muốn làm áp lực gì đó với cháu phải không ?
- Tùy bác hiểu. Bác biết quá cái nghề của bà ấy mà.
- Thôi, bây giờ cháu không chịu nói, cháu là con nhà ai, và cũng không nói ai là người trách nhiệm. Bác sẽ thả cháu về, mà cháu về với gia đình nha. Cháu đừng có đi hoang nữa. Vì cháu chưa đủ tuổi thành niên.
Mai Ly nghe ông Cò nói thế, em thấy mừng mừng trong lòng, vội hỏi :
- Bác thả con về ! Con về đâu cà ? (suy nghĩ một chút) Ý, được được... con sẽ về. Nhưng bác phải cho con chút tiền xe, vì con không có một cắc trong túi.
- Bác thả cháu, và cháu sẽ được trở lại lấy đồ đạc ở nhà bà Kim Cương.
- Vậy hả bác. Bác nói thật ? Con còn chút đình tiền và quần áo ở đó.
- Bác đích thân đưa cháu về đó.
- Con rất đội ơn bác.